Editor: Gypsy.
Khi Điền Noãn bước đến cửa văn phòng, tiết học đầu tiên đã kết thúc.
Trong bốn mươi lăm phút, sự việc xảy ra vào buổi sáng đã lan truyền gần hết toàn trường thông qua mạng Internet, không ai quan tâm đến nguyên nhân, kẻ tấn công duy nhất là Điền Noãn, người dùng tiền quyên góp để mua hàng xa xỉ.
Vì nghèo nên dù có bằng chứng hay không thì mọi người cũng chỉ tin là chuyện đương nhiên.
Khoảng cách giữa cô và Chu Bồng chỉ rộng bằng một dãy hành lang, vô số học sinh ra vào, nhưng cái nhìn chằm chằm của họ vẫn không có động tĩnh.
Khi người cuối cùng biến mất trong hành lang, Chu Bồng ở đối diện cuối cùng cũng mở miệng, nói chuyện với giọng điệu mỉa mai thường ngày.
“Mày gọi ai đến vậy? Vẫn còn người trong gia đình mày sao?”
“Chu Bồng.” Điền Noãn quay đầu nhìn cô, ánh sáng mặt trời từ bên chiếu vào con ngươi cô sáng ngời.
“Sao cô lại có thể ác độc đến như vậy? Giẫm đạp lên người khác có vui không?”
Chu Bồng bật cười trước câu hỏi nghiêm túc của cô.
“Ha, học đến ngu rồi hả? Gì mà ác độc chứ? Mày không cùng giai cấp với bọn tao. Còn dám nói những thứ đó mua bằng tiền của mày sao?”
Điền Noãn đúng thật không dám nói ra.
Sự lưỡng lự của Điền Noãn đã cổ vũ thổi bùng lên ngọn lửa của Chu Bồng, bởi vì sự không cam lòng về dáng vóc, ngoại hình, thành tích,.. giờ đã được giải tỏa bởi cảm giác gia thế ưu việt của cô, cô giống như nàng công chúa kiêu kì, đang nhìn xuống cô bé lọ lem rách rưới.
Tiếng giày cao gót truyền đến từ cầu thang, Chu Tịnh vừa đi lên đã nhìn thấy cô em họ hai tay quấn băng gạc, trong lòng tức khắc nổi giận.
“Cô là người nhà nào, tiểu thư Chu gia cũng dám đánh?”
Điền Noãn cụp mắt xuống, đầu lưỡi liếʍ môi dưới khô khốc. Nhìn người phụ nữ không hỏi phải trái trước mặt, cô chợt hiểu thế nào là máu mủ tình thâm.
“Chị còn không hỏi xem, cậu ta đã làm gì?”
Chu Bồng nghe xong câu này đột nhiên có chút chột dạ. Đúng là cô giận dỗi cướp đồ của Điền Noãn trước, cô biết mình vô lý, đó là lý do cô gọi chị họ thay vì bố mẹ.
Chu Tịnh đã cho mọi người xem hình ảnh của một quý cô nổi tiếng, ý thức được sự hớ hênh của mình, cô ấy nhìn xung quanh, ngay lập tức điều chỉnh giọng nói nhìn người em họ của mình.
“Em làm gì cô ta?”
Chu Bồng ánh mắt né tránh hai giây, sau đó chỉ vào Điền Noãn lớn tiếng nói: “Cậu ta đến chỗ ở còn không có, đột nhiên mua nhiều đồ đắt tiền như vậy, em hỏi cô ta có phải mua bằng tiền mà mọi người quyên tặng không, cậu ta liền đánh em.”
“Không phải, tôi đã nói rồi, là do dì cho tôi.”
Cô gái ăn bữa sáng không nhiều lắm, cơn bùng phát gần như làm kiệt quệ sức lực của cô, bây giờ cô có hơi chóng mặt, mỗi lời cô nói ra đều biến thành từng mảng màu đen trước mắt.
“Điền Noãn!”
Hoắc Tri Hành ba bước liền tiến lên hai bước, đi tới đỡ lấy thân thể của cô, tập đoàn Hoắc thị cách trường học cũng không gần, anh gần như tức tốc chạy nhanh đến đây.
Điền Noãn đầu tiên là nghe thấy giọng nói trong trẻo của người đàn ông, sau đó một đôi bàn tay to đang ổn định thân thể lung lay sắp ngã của cô.
Lúc này, cô đột nhiên cảm giác được mùi hương rất dễ chịu.
“Hoắc tổng…”
Chu Tịnh bị sự xuất hiện đột ngột của anh làm cho giật mình, cô nhanh chóng suy nghĩ về mối quan hệ giữa cô gái nhỏ này và anh, nhưng không nghĩ ra được lý do.
Giọng họ không nhỏ, khi lên lầu anh nghe được không ít, đại khái đoán được chuyện gì đang diễn ra.
“Chu nhị tiểu thư xếp ba sáu chín rõ ràng quá. Không biết cô xếp tôi vào hạng nào ha?”
Chu Tịnh trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
Tính cách nóng nảy của Hoắc Tri Hành nổi tiếng trong giới kinh doanh nước Z. Hai nhà cách nhau không xa, em trai cô và cô Hoắc là bạn học, anh có thể nói chuyện như vậy chứng tỏ là anh đang rất tức giận.
Chu Bồng vừa nhìn thấy Hoắc Tri Hành thì đã ngẩn ra, Chu Tịnh liếc cô một cái rồi vội vàng giải thích: “Không phải, là hiểu lầm thôi, chỉ là đám trẻ cãi nhau thôi.”
“Hiểu lầm.” Hoắc Tri Hành tỉ mỉ nghiền ngẫm thật kỹ hai chữ này, người đối diện như bị tra tấn.
Bên này Tạ Trần Vân ôm sách giáo khoa thong dong đến muộn, người đàn ông quay mặt về phía cô, chìa bàn tay ra.
“Chào cô, tôi là người nhà của Điền Noãn, Hoắc Tri Hành.”
Không ai ở lâu trong giới thượng lưu mà không biết cái tên này, Tạ Trần Vân lịch sự bắt tay với anh, sự trưởng thành và kinh nghiệm dày dặn khiến cô dễ dàng che giấu sự ngạc nhiên.
Cô biết về gia cảnh của Chu Bồng, nhưng cô không biết rằng Điền Noãn, xuất thân từ một gia đình bình thường, thực ra lại có quan hệ họ hàng với nhà họ Hoắc.
Tạ Trần Vân đưa bốn người vào văn phòng vừa suy nghĩ, vừa chuyển đến một vài chiếc ghế dựa từ bên cạnh.
“Mời ngồi, lần này mời hai vị đến đây, chủ yếu là vì buổi sáng hai cô gái đánh nhau ở ký túc xá, Điền Noãn đã làm đả thương cánh tay của Chu Bồng.”
Vừa nói, cô vừa nhìn cánh tay đang được bao bọc của Chu Bồng.
Hoắc Tri Hành khẽ cau mày, đến gần Điền Noãn nhẹ giọng hỏi cô.
“Em đánh hả?”
Cô gái nhỏ cắn chặt môi dưới, không dám nhìn vào mắt anh, nhẹ gật đầu.
“Cậu ta cướp túi đồ của em…”
“Còn nữa, em không hề sử dụng tiền quyên góp một cách bừa bãi, em vẫn còn giữ hóa đơn viện phí, em có thể đưa mọi người xem.”
“Anh biết, em sẽ không làm vậy.”
Câu này có vẻ an ủi, nói xong quay sang Tạ Trần Vân và nói: “Thưa cô, Điền Noãn là con gái nuôi của cha mẹ tôi, tôi không cho rằng con bé làm những điều này.”
Khi giọng nói của người đàn ông vừa dứt, trong mắt Điền Noãn tràn đầy hơi nóng, bị người khác chế giễu xỉ nhục đều không muốn khóc, nhưng bây giờ nước mắt lại muốn trào ra.
…
Vào thời điểm Hoắc Tri Hành xuất hiện, sự cân bằng trong lòng Tạ Trần Vân đã nghiêng về phía Điền Noãn. Đương nhiên cô không cần tiền quyên góp tiền gì cả, người đàn ông trước mặt dư sức để hỗ trợ cô.
“Anh Hoắc, Điền Noãn là một học sinh xuất sắc cả về thứ hạng hay học lực, và em ấy có thể duy trì thành tích học tập hàng top đầu ngay cả khi trong nhà xảy ra chuyện. Tôi tin rằng em ấy là một đứa trẻ ngoan. Tôi nghĩ rằng phần quyên góp đó có thể là một sự hiểu lầm, nhưng về vết thương của Chu Bồng, chi phí y tế thuốc thang và dinh dưỡng đành phải phiền ngài chịu trách nhiệm ạ.”
Người đàn ông khẽ mấp máy môi.
“Tôi sẽ không thấy phiền vì điều này.”
Chị em họ Chu đã không nói một lời nào từ khi bước vào đây, họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây thôi, nghe được Tạ Trần Vân nói ra lời này, họ nhanh chóng đồng ý, đồng thời cũng cắt đứt những lời sau của Hoắc Tri Hành.
“Đúng vậy, chỉ là hiểu lầm, đứa nhỏ hay bốc đồng, tiền thuốc men thì cũng không cần đi.”
Nói rồi Chu Tịnh kéo Chu Bồng đứng dậy, “Cô Tạ, làm phiền cô lâu như vậy, chúng tôi xin phép đi trước.”
Tạ Trần Vân gật đầu, không có ý định ngăn cản cô ấy. Cô là một giáo viên, nhưng so với ý nghĩa cao quý của nghề này, các mối quan hệ và thu nhập của cô còn hấp dẫn hơn, cô không ngốc đến mức cố tình gây sự với nhà họ Chu.
“Cô Chu.”
Giọng nói của người đàn ông giống như sương giá tháng chín, từng lời từng chữ xuyên thấu cản đường họ đi.
“Xin lỗi em gái tôi.”