Hứa Hoan Ngôn nhận ra đầu bếp Du là một người tốt, cô đã sớm nghĩ nên làm cơm, nhưng đầu bếp không mở miệng, cô cũng không dám nhúc nhích, lúc này làm việc nhất định phải thật cẩn thận, không thể để xảy ra chuyện gì, không chỉ phải giữ cho mình, còn là giữ cho toàn gia đình ở phía sau.
“Tần Hỉ, cậu cầm đi xử lý rồi đưa cho tiểu Hứa.”
Tần Hỉ có chút buồn bực cầm lấy, cậu ta là đồ đệ của sư phụ, bây giờ nấu cơm toàn tìm Hứa Hoan Ngôn, còn bảo cậu ta làm trợ thủ.
Lúc trước chưa có Hứa Hoan Ngôn ở đây, người trong tiệm đối với cậu ta đều là thái độ kính nể, dù sao cậu ta cũng là đồ đệ của sư phụ, nhưng bây giờ cô ở đây, người thích cô tương đối nhiều.
Hứa Hoan Ngôn nghĩ này cá tạm thời liền làm lưỡng đạo đồ ăn đi, liền đi lấy một cái mâm lớn và một nồi lẩu.
Trước tiên hấp cá, sau đó rưới gia vị lên cá làm lẩu cá cay.
Ngày mùa đông ăn chút đồ cay nóng.
Tần Hỉ cũng có bản lĩnh, nhưng cậu ta lại gặp phải Hứa Hoan Ngôn.
Làm cá thật sạch xong liền đưa thẳng lên thớt.
Hứa Hoan Ngôn dao, giơ tay chặt xuống, nhanh gọn chặt con cá.
Đầu cá bị một dao chặt ra.
Động tác của cô rất nhanh, lấy tương ớt trong tiệm ra rưới lên đầu cá.
Ở đáy nồi lẩu quét qua một lớp dầu mỏng, lót thêm mấy phiến gừng và ít hành, sau đó đổ thêm một ít gia vị khác, một ít ớt để có vị cay, đổ nước rồi để thẳng lên bếp bắt đầu nấu.
Tiếp theo cá được xử lý đơn giản, mặt trên dùng đao cắt chéo, xát muối, sau đó lại cho hành cùng gừng vào vết rạch.
Sau một hồi cảm thấy ướp đủ rồi liền cho vào nồi nấu.
Khoảng nửa giờ sau, đồ ăn đã chín, hương thơm lập tức bay khắp tiệm cơm quốc doanh.
Cho một ít dầu thơm lên thân cá là hoàn thành.
Lưu Thúy Vân vừa giúp Hứa Hoan Ngôn đồ ăn ra bàn, vừa lấy màn thầu còn nóng.
Màu đỏ cay kia khiến chị ta phải chảy nước miếng.
Lần này đầu bếp Du đứng trong phòng bếp quan sát một lúc, đứa nhỏ này thật sự có thiên phú nấu ăn, kiến thức cơ bản cũng rất vững chắc, nhỏ như vậy đã nghỉ học rồi, chắc là nhà rất nghèo cho nên mới bồi dưỡng ra được trù nghệ tốt như thế.
Vừa nghĩ vừa hài lòng gật gù, còn nở nụ cười hiếm thấy.
Hứa Hoan Ngôn nhìn thấy đầu bếp Du, cười, cũng có cái nhìn thay đổi về đầu bếp Du, ông ta thật sự yêu nấu ăn.
“Tần Hỉ, qua đây đi, ăn cơm.”
Tần Hỉ đứng ở bên ngoài phòng bếp, tuy rằng cậu ta đã ngửi thấy mùi thơm nhưng vẫn không đi vào, không phải chỉ là mùi thôi sao? Ai nấu mà không có mùi thơm chứ.
Nghe thấy sư phụ gọi mình, cậu ta mới chạy tới.
Nhìn chỗ đồ ăn đã chín này, trước tiên cậu ta đặt nồi lẩu vào.
Tất cả bắt đầu ăn cơm.
Đồ ăn được nấu hôm nay toàn bộ hết sạch.
Hôm nay Hứa Hoan Ngôn đạt được bốn mươi phân.
Bởi vì Tần Hỉ cũng cảm thán một tiếng ăn quá ngon, tuy rằng không kêu tên Hứa Hoan Ngôn, nhưng cũng tính thành giá trị cho cô.
Cứ như vậy, mỗi tuần Hứa Hoan Ngôn nấu cơm khoảng hai lần, cho nên mỗi tuần có thể được bảy mươi hoặc tám mươi phân, bởi vì luôn có một người không thể tính trước, đó là Tần Hỉ, lúc có lúc không mở miệng khích lệ.
Hứa Hoan Ngôn không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ lo nhìn tích phân của mình trong hệ thống đang tăng lên.
Lúc cầm sổ đi lãnh tiền lương của tháng đầu tiên, tích phân của cô đã đạt ba trăm điểm.