Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 546: Nam Mẫn đến rồi

Trác Nguyệt thầm nghĩ: Đây chính là cơ hội tuyệt vời để biểu hiện, sao lại không than thở khóc lóc? Trong mắt bà ta cũng tràn đầy nước mắt.

Liếc mắt nhìn về Dụ Phượng Kiều, cái nhìn này khiến bà ta có chút giật mình.

Người phụ nữ đã từng kiêu ngạo ngang ngược, bây giờ trong nháy mắt như già thêm mấy tuổi, tóc mai có thêm vài sợi bạc, nếp nhăn khóe mắt cũng không giấu được, toàn thân suy sụp.

Lúc này, Trác Nguyệt chỉ cảm thấy trong lòng rất thoải mái, thoải mái đến mức chỉ muốn ngửa mặt lên trời cười lớn.

Dụ Phượng Kiều ơi là Dụ Phượng Kiều, không ngờ chị cũng có ngày hôm nay.

Chị sống còn có ích gì nữa, đến cuối cũng không phải là người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh sao?

Ly hôn với chồng, lại mất con trai, đến tuổi này chỉ còn lại một đôi chân tàn tật, chậc chậc, đúng là đáng thương.

Bà ta sờ bụng, cảm thấy đứa bé này đến thật đúng lúc.

Trên mặt bà ta vẫn là vẻ vô cùng thương tiếc: “Chị Kiều, xin hãy nén đau thương. Dù như thế nào, chị nhất định phải bảo trọng, tôi tin rằng Hải ở trên trời linh thiêng, chắc chắn cũng mong chị sống thật tốt”.

Dụ Phượng Kiều không thèm để ý đến bà ta, coi như bà ta không tồn tại.

Bà và Trác Nguyệt đấu nhau đã hơn nửa đời người, như vậy cũng đủ rồi, quả thật cũng không muốn lần cuối gặp con trai mà còn ồn ào với bà ta.

“Sao cô lại đến đây?”, Thẩm Lưu Thư nhìn Trác Nguyệt, cau mày hỏi.

Trác Nguyệt đôi mắt đẫm lệ nhìn Thẩm Lưu Thư, nhìn thấy mặt ông ta trông già đi rất nhiều, bà ta giơ tay lên sờ mặt ông ta: “Thư, anh đừng quá đau buồn, em sẽ ở bên anh”.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Thẩm Lưu Thư nhìn Dụ Phượng Kiều mặt không cảm giác, ông ta hất tay Trác Nguyệt, cau mày nói: “Cô mau dẫn Trác Huyên rời khỏi đây”.

Đương nhiên Trác Nguyệt không muốn đi, đau xót nói: “Hải cũng không có phụ nữ, nó và Huyên Nhi dù sao cũng đã từng yêu nhau, cứ để Huyên Nhi khóc một lần vì nó đi”.

Ông Dụ và bà Dụ đồng thời nhăn mày, nghe tiếng khóc của Trác Nguyệt liền cảm thấy phiền não, chán ghét, muốn bảo người ta kéo Trác Nguyệt đi, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, họ cũng không muốn gây khó khăn.

Đúng lúc này, hai vệ sĩ tiến lên, không nói lời nào liền kéo Trác Huyên.

Trong bóng râm, kèm theo một giọng nói lạnh lẽo: “Bắt cô ta cách xa một chút, đừng để nước mắt cô ta làm bẩn nơi này”.

Các phương tiện truyền thông xoay ống kính camera đến, chỉ thấy dưới ô lớn có một bóng hình màu đen gầy gò mảnh khảnh, cô mặc vest đen, cả người nghiêm túc sạch sẽ không nói thành lời.

Cô cả Nam quả thực đã tới?!

Nam Mẫn đến rồi.

Cô vốn dĩ không muốn tới, giống như chỉ cần không nhìn thấy Dụ Lâm Hải được chôn cất thì có thể giả bộ như mọi chuyện chưa từng xảy ra.

Nhưng trốn tránh cũng không có bất kỳ ích gì.

Anh cả nói hai người dù sao cũng từng yêu, đã trải qua hôn nhân, tiễn anh đi là tác thành cho anh, cũng là tác thành cho cô.

Nam Mẫn tháo kính râm xuống, đôi mắt đỏ ửng khô khốc lẳng lặng nhìn khuôn mặt trên bia mộ kia.

Khuôn mặt quen thuộc biết bao.

Cô nhanh chóng nhận ra, đây cũng là bức ảnh được chụp sau khi anh vừa xuất ngũ chuyển nghề, về nhà kế thừa gia sản, da vẫn còn hơi đen, nhưng thần thái mạnh mẽ, có khí chất của một quân nhân và hăm hở của một thanh niên trẻ tuổi.

Lần đầu gặp nhau, cô đã cảm thấy kinh động vì khuôn mặt này.

Vô số lần tỉnh mộng lúc nửa đêm, cô đã từng mơ thấy khuôn mặt ấy, mơ thấy anh cười với cô, mơ thấy anh nghiêm túc nói chuyện cùng cô.

Sau khi gả cho anh, cuối cùng cô có thể quang minh chính đại ngắm anh, khuôn mặt hoàn mỹ đẹp trai, dù có nhìn cả đời cũng sẽ không ngán.

Người đàn ông này cô đã yêu cả nửa cuộc đời…

Nước mắt trào lên lại bị cô cố gắng nuốt xuống.

Cô khom người về phía bia mộ, vệ sĩ sau lưng cũng đồng loạt cúi người.

Nam Mẫn có chút bất lực, hồi lâu vẫn không thể đứng thẳng lưng, cô chậm rãi đứng thẳng, xoay người qua ôm bà cụ Dụ đang che miệng khóc thành tiếng, giọng nói nghẹn ngào.

“Bà ngoại, xin hãy nén bi thương”.

Bà cụ Dụ nằm trên vai cô, run rẩy khóc, khiến người nghe tan nát cõi lòng.

Nam Mẫn có thể đến đây, đối với họ chính là một an ủi lớn.

Nước mắt Dụ Phượng Kiều rơi xuống tí tách.