Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 455: Không sống qua mùa thu năm nay

Nằm trong phòng phẫu thuật, cô ta ngửa đầu nhìn trần nhà trắng như tuyết, trước mắt lại xuất hiện những hình ảnh quá khứ của cô ta và Tần Giang Nguyên lướt qua như đèn kéo quân.

Cô ta nhớ ngày xưa Tần Giang Quân chẳng khác gì một hoàng tử rực rỡ chói mắt, từ trước đến nay vẫn luôn ngẩng cao đầu, ngước cằm nhìn cô ta.

Khi đó, anh ta là một đóa hoa ở tít trên cao, mà cô ta chỉ là đóa hoa dại bên đường.

Sau đó, cuối cùng cô ta cũng có được Tần Giang Nguyên.

Cô ta trao thứ quý giá nhất của người con gái cho anh ta, cũng dâng bản thân mình lên cho anh ta như vật hiến tế.

Khi anh ta đâm thủng vách ngăn đó, cô ta đau đến mức phải siết mạnh đệm giường, lại không nỡ bảo anh ta dừng lại, như thể biết đó là chén rượu độc nhưng vẫn cam tâm tình nguyện uống vào.

Chấp niệm muốn có được anh ta dần hóa thành sự ghen tị với Nam Mẫn, tích lũy qua từng ngày tháng, cô ta biến mình thành một kẻ không còn chút liêm sỉ nào.

Cuối cùng thì sao, cô ta đổi lại được gì?

Anh ta phản bội, vứt bỏ, sỉ nhục, đánh đập… Đủ mọi loại thương tổn, thứ duy nhất không có chính là chân tình.

“Chị hai, chị biết rõ Tần Giang Nguyên không tốt lành gì, tại sao vẫn còn ra ngoài gặp anh ta?”

Nam Lâm tức giận không sao tả được: “Thế có khác gì tự ném mình vào hố lửa đâu?”

Nam Mẫn tựa người vào cửa sổ, không nói gì.

Những gì nên nói đều đã nói hết, không nghe lọt tai thì biết phải làm gì nữa bây giờ?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tần Giang Nguyên không thể bước vào khu vườn Hoa Hồng, trước đó Nam Mẫn cũng đã nói, nếu Nam Nhã ngoan ngoãn ở trong khu vườn Hoa Hồng ngày nào, thì cô sẽ bảo vệ cho cô ta ngày đó.

Nếu cô ta nhất quyết muốn đi ra ngoài, thì cũng không cần ngăn lại.

Kết quả, cô ta vẫn đi ra ngoài.

Chuyện đến nước này, cô cũng chẳng còn gì để nói nữa.

“Là chị ngu ngốc, chị vẫn không cam tâm, muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ta như chó vẫy đuôi mừng chủ, cầu xin chị tha thứ”.

Đôi môi tái nhợt của Nam Nhã mấp máy, thoáng nụ cười khổ: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, chị không ngờ anh ta lại nhẫn tâm gϊếŧ chết cả con mình”.

Nam Lâm chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Dù anh ta thật sự quỳ xuống để cầu xin chị thì sao chứ? Một lần bất tín vạn lần bất tin, đây chính là hậu quả của việc chị “không cam tâm” đấy”.

“Đúng vậy, là chị đáng đời, là chị tự rước lấy”.

Nam Nhã nhắm mắt lại: “Hai người đừng lo cho chị nữa, đi đi”.

Ánh mắt Nam Mẫn vẫn trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm, giọng nói cũng không chút độ ấm: “Đúng là không cần chúng ta xen vào nữa. Lâm Lâm, chúng ta đi”.

Khoảnh khắc cửa phòng bệnh đóng lại, cuối cùng Nam Nhã cũng suy sụp, đau đớn khóc thành tiếng.

Ra khỏi phòng bệnh, Cố Hoành từ xa đi tới, liếc mắt nhìn Nam Lâm một cái, ghé tai Nam Mẫn như đang báo cáo một chuyện gì đó.

Nam Lâm kinh ngạc trợn trừng hai mắt.

Nam Mẫn lại không có chút biểu cảm nào, giọng đã lạnh lại càng lạnh, giọng trầm thấp: “Tự làm bậy không thể sống. Tôi đã nói rồi, anh ta không thể sống qua khỏi mùa thu năm nay”.

Lại là một đêm hỗn loạn.

Chính xác là một đêm đầy hỗn loạn.

*

Chủ tịch Tần và bà Tần đứng trước cửa phòng phẫu thuật, vẻ mặt nôn nóng.

Nghe thấy tiếng la hét thảm thiết khi nối xương của Tần Giang Nguyên, bà Tần chỉ cảm thấy lòng mình quặn đau, che miệng khóc nức nở, luôn miệng: “Con của tôi…”

Tần Văn Quân nghe tới mức phiền cả lòng, chắp tay sau lưng đi qua đi lại, mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, con trai vẫn chưa chết mà bà khóc tang cái gì!”

“Thịt từ trên người tôi rơi xuống, tôi không đau mà được à?”

Bà Tần khóc thút thít, càng nghĩ càng nuốt không trôi cơn tức này: “Ông nói xem cái con Nam Mẫn đó ác độc đến mức nào cơ chứ, đánh thằng Nguyên thành như vậy, tay cũng tàn phế rồi, chúng ta không báo cảnh sát bắt cô ta thì còn chờ cái gì?”

“Bà tưởng tôi không muốn làm hả? Bà không nhìn lại xem con trai bà đánh em gái người ta thành cái dạng gì?”

Mặt Tần Văn Quân phủ sương lạnh, thở hắt ra: “Tôi biết ngay cái thằng súc sinh đó chẳng làm được trò trống gì mà, nó nói nó muốn đi tìm Nam Nhã để tái hôn, trong lòng tôi còn thấy mừng, nếu hai đứa nó thật sự quay lại với nhau thì nhà chúng ta và nhà họ Nam vẫn là sui gia. Nể mặt Nam Nhã, dù thế nào Nam Mẫn cũng sẽ không làm khó chúng ta, nói không chừng còn tha cho một con đường sống. Kết quả thì sao, nó lại ra tay đánh Nam Nhã, còn khiến đứa bé trong bụng Nam Nhã sảy mất…”

Nói tới đây, Tần Văn Quân hận không thể tóm thằng con nhà mình trong phòng phẫu thuật ra: “Đừng nói là Nam Mẫn, tôi cũng muốn đánh cho nó một trận!”

“Rốt cuộc ông là cha của ai vậy, có người cha nào chỉ biết nghĩ cho người khác như ông không?”