Tiếp theo chuyện cô phải làm chỉ có một, chính là… tìm bọn chúng!
Dù trả giá tất cả cũng không đáng tiếc.
…
Cho dù đêm hôm qua bóng tối u ám thế nào, sáng sớm hôm nay mặt trời vẫn dâng lên.
Lễ Thất Tịch đã đến rồi.
Nam Mẫn giống như chưa xảy ra chuyện gì, vẫn bảy giờ rời giường, mặc dù cả đêm không ngủ, nhưng tinh thần nhìn không khác gì bình thường.
Lúc ăn sáng, Cố Hoành và Nam Lâm ngồi phía đối diện, cô còn hứng thú hỏi: “Hôm nay là lễ tình nhân, hai người có sắp xếp gì không?”
Cố Hoành và Nam Lâm trố mắt nhìn nhau, họ biết tâm trạng Nam Mẫn không tốt, kế hoạch vốn đã sắp xếp xong cũng gác lại.
Nam Lâm mím môi: “Chị, em ở bên chị”.
Nam Mẫn khó hiểu nhìn cô ấy: “Lễ Thất Tịch em không ở bên bạn trai, ở bên chị làm gì?”
Cô nuốt miếng bánh mỳ cuối cùng vào trong bụng, uống một hớp nước trái cây, nói với Cố Hoành: “Hôm nay sau khi lễ khai trương kết thúc, anh tan làm sớm đi, dẫn Lâm ra ngoài chơi”.
Cố Hoành không ngờ cô chủ có thể ban ơn trời, quả thật cảm động rơi nước mắt.
Trên đường đi đến trường đua ngựa, tin nhắn trong nhóm hiện không ngừng.
Nam Mẫn xoa xoa mi tâm, lấy điện thoại di động, thấy trong nhóm anh em vô cùng náo nhiệt.
Đầu tiên là anh tư Lý Vân vừa sáng sớm đã khoe nhẫn đính hôn cùng Trình Hiến, chiếc nhẫn bạc vô cùng đơn giản, nhưng vì hai đôi tay thon dài nên lại càng đẹp mắt.
Đầu tiên các anh ầm ầm bùng nổ trước hành động ân ái rải cơm chó đáng ghét kia, sau đó lần lượt gửi lên lời chúc phúc.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Nam Mẫn cũng gửi một tin: ‘Chờ uống rượu mừng của các anh’.
Ngay sau đó, anh ba Hạ Thâm cũng gửi một đống hình hoa vào trong nhóm.
Không chờ anh ta nói, Bạch Lộc Dư liền ngốc nghếch hỏi: ‘Anh ba, gần đây không đóng phim, rảnh rỗi bán hoa trong nhóm hả?’
Anh ba tính khí tốt, không so đo với anh ta.
‘Chuẩn bị chọn một bó hoa cho bạn gái, đến tiệm hoa chọn, các anh em nói xem bó hoa nào đẹp nhất? Bỏ phiếu bắt đầu’.
Anh nhỏ: ‘Em chọn số hai, tặng bạn gái đương nhiên phải chọn hoa hồng đỏ chứ’.
Anh tư: ‘Cùng ý kiến’.
Anh hai: ‘Bạn gái tương lai của anh nói hoa hồng đỏ quá tầm thường, số ba, hoa hồng đỏ phấn đẹp nhất’.
Anh hai: ‘Tiểu Lục, em nói xem @Mẫn người con gái của đất’.
Tiểu Lục: ‘Số ba đi’.
Hạ Thâm lập tức quyết định: ‘Vậy thì số ba’.
Anh nhỏ: ‘Khinh bỉ. Vậy anh hỏi bọn em làm gì, cứ trực tiếp hỏi Tiểu Lục luôn là được!’
Anh ba: ‘Lưu trình nên đi vẫn phải đi, hỏi các anh em chủ yếu là để tránh né một vài đáp án lệch lạc’.
Anh nhỏ: ‘xem thường’.
Anh tư: ‘xem thường’.
Khóe miệng Nam Mẫn vui vẻ nhếch lên, các anh quả nhiên là nguồn vui của cô.
Vốn dĩ tưởng rằng hôm nay cô sẽ trải qua một mình, không ngờ vừa đến trường đua ngựa, hai ông thần ăn hại đều đã tới, Phó Vực há miệng ngáp, dáng vẻ lười biếng.
Dụ Lâm Hải mặc đồ bình thường, áo trắng ngắn tay kết hợp với quần dài đen, trên đầu đội mũ trắng.
Anh đứng ở dưới ánh mặt trời.
Khẽ mỉm cười với cô.
Khóe miệng Nam Mẫn đang nhếch lên, khi nhìn thấy Phó Vực và Dụ Lâm Hải liền biến thành đường thẳng.
Hai người này thà đừng đến còn hơn.
Dụ Lâm Hải đi về phía cô, nụ cười xán lạn: “Thất Tịch vui vẻ”.
Nam Mẫn không thèm nở nụ cười với anh, vô tình nói: “Nếu anh thật sự muốn tôi vui vẻ, vậy thì nên ngoan ngoãn nằm ở bệnh viện, không nên tới”.
Biết rằng đến rồi chắc chắn sẽ bị phê bình, nhưng anh quả thật muốn gặp cô, muốn cùng cô trải qua Thất Tịch, nên anh vẫn tới.
Dụ Lâm Hải khẽ mím môi, muốn chọc cô cười, nhưng lại không biết nên nói gì.
“Sự kiện quan trọng như vậy làm sao để một mình em bận rộn?”
Nam Mẫn thầm nghĩ: Cũng đúng. Xem như bọn họ có lương tâm.
So với vẻ thận trọng xấu hổ của Dụ Lâm Hải, Phó Vực hào phóng hơn nhiều.
Anh ta cà lơ phất phơ đi tới, lười biếng khoác bả vai Dụ Lâm Hải, chào hỏi Nam Mẫn: “Mẫn, lễ tình nhân vui vẻ!”
Phó Vực nhe hàm răng trắng bóng: “Hôm nay chính là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau một năm một lần ở cầu hỉ thước, ngày gia đình sum họp, em nên vui vẻ cười một cái thay người ta”.