Lạc Ưu quay lưng về phía cửa, đang ăn một miếng thịt cá hồi, bị mù tạt làm cho cay đến há miệng: “Tôi luôn muốn hỏi cô, cái tên anh hai kia của cô có phải lúc nhỏ não bị lừa đá không, hay là do lần đó tôi không cẩn thận đánh anh ta chấn thương đầu, thật sự để lại bóng đen gì cho anh ta? Tôi luôn cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn tôi giống như muốn ăn tôi vậy”.
Vừa dứt lời, cảm thấy sau gáy có gió, cô ấy nhạy bén quay đầu: “Ai?”
Đang muốn giơ tay lên đánh người thì cổ tay đã bị nắm lấy.
Ánh mắt lơ đãng đối diện với đôi mắt đen nhánh lạnh lùng, lộ ra ý vị sắc bén.
Nhìn qua không thấy chút dịu dàng nào.
Mặc dù vậy, gương mặt vừa nổi lên ý lạnh của Lạc Ưu liền tan đi trong nháy mắt nhìn thấy Quyền Dạ Khiên.
“Là anh hả”.
Biểu cảm bình thản, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ khi bị bắt tại trận đang nói xấu sau lưng người khác.
Cùng lúc đó, Dụ Lâm Hải cũng đi tới.
Nam Mẫn mím môi không nói, con ngươi co rút, không biết hai người này sao lại cùng nhau tới?
Quyền Dạ Khiên nắm cổ tay Lạc Ưu chưa chịu buông, giọng nói lành lạnh: “Lén mắng tôi?”
“Ha, anh nghe thấy rồi hả”.
Đôi mắt xinh đẹp của Lạc Ưu chợt lóe, lộ ra vẻ ranh mãnh: “Chính là mắng anh đó, nhưng đâu có lén lút, mà là quang minh chính đại. Sao hả, nghe khó chịu? Có bản lĩnh thì đánh tôi đi?”
Quyền Dạ Khiên: “…”
Đối mặt với kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Lạc Ưu, Quyền Dạ Khiên chỉ cười hừm một tiếng, chậm rãi nói: “Đừng vội, có cơ hội sẽ trừng trị cô”.
Lạc Ưu: “…”
Thật là muốn đập đầu vào tường!
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Ghét nhất cảm giác bị treo lên, giống có con dao treo lơ lửng trên đỉnh đầu, chẳng biết lúc nào mới có thể rơi xuống.
Chi bằng cứ trực tiếp đánh một trận thật sung sướиɠ!
Giày vò, lải nhải, phiền chết đi được!
Mắt thấy Lạc Ưu không nhịn nổi sắp bùng nổ, trận đại chiến gần như đã đánh tới.
Nam Mẫn vội vàng nhắc nhở: “Lưng của cô mấy ngày nay vẫn phải an phận một chút, không thích hợp vận động mạnh”.
Một câu nói giống như kim đâm vào quả bóng, lập tức khiến cho Lạc Ưu ỉu xìu.
Lạc Ưu nhướn mày, đột nhiên nở ra nụ cười lớn: “Ủ ôi, anh hai, anh đến đây lúc nào vậy?”
Quyền Dạ Khiên: “?”
Lạc Ưu như không có chuyện gì, vội vàng nhường chỗ ngồi, còn phủi phủi đất không tồn tại trên chỗ.
“Anh hai của Mẫn cũng chính là anh hai ruột của tôi, đừng khách khí, ngồi ngồi ngồi”.
Dáng vẻ thân thiết hào phóng.
Lông mày Quyền Dạ Khiên nhíu chặt, giống như đại gia ngồi bên cạnh cô, rất tò mò hỏi: “Hồi bé ngoài học công phu ở Thiếu Lâm Tự ra, có phải cô từng học qua trò trở mặt ở rạp xiếc? Mặt còn lật nhanh hơn cả sách”.
Lạc Ưu trợn trừng đôi mắt hồ ly quyến rũ nhìn anh: “Sao anh biết? Đúng là tôi đã học qua!”
“…”
“Anh không tin? Hôm sau tôi cho anh xem, miễn phí!”
“…”
Khuôn mặt tràn đầy tinh thần phấn chấn của Lạc Ưu đột nhiên trở nên méo mó, cô ấy thở dài một cái: “Aiz, không còn cách nào khác, chỉ trách gia cảnh nhà tôi quá nghèo khó, tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài bái sư học nghề, người có nhiều tài nghệ thì khả năng tồn tại càng cao, cũng muốn sau khi lớn có thể lăn lộn kiếm cơm…”
“Dừng”.
Khóe miệng Quyền Dạ Khiên co rút, không nhịn được đỡ trán.
Thật là thua luôn.
Nếu không phải sớm đã điều tra gia cảnh của cô ấy, Quyền Dạ Khiên thật sự sẽ tin.
Từ nhỏ bái sư học nghề thì là thật, còn gia cảnh nghèo khó… Ha ha.
Cô ấy coi thường anh ta chưa nhìn thấy sự đời, không biết nhà họ Lạc ở thành phố Kinh?
Nam Mẫn cũng bị chọc cười bởi hành vi đùa giỡn của Lạc Ưu.
Dụ Lâm Hải đi tới bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Làm phiền nhường chỗ vào trong”.
Nam Mẫn chậm rãi ngước mắt lên nhìn, chân mày khẽ nhíu lại, giống như phát ra một dấu chấm hỏi trên đỉnh đầu.
Ý là: Thưa anh, chúng ta quen nhau?
Nhân viên phục vụ lúc này đi tới, vô cùng có mắt nhìn nói: “Anh à, có cần tôi lấy thêm một cái ghế không?”
Dụ Lâm Hải nhìn Nam Mẫn thật sâu, thấy cô không có ý định cử động.
Anh mím môi nói: “Không cần”.
Rồi sau đó cúi người, trực tiếp bế Nam Mẫn lên, chuyển đến vị trí bên cạnh, sau đó vững vàng ngồi xuống.
Nam Mẫn: “!”
Quyền Dạ Khiên và Lạc Ưu ngồi đối diện cũng nhìn đến ngây ra.