Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 239: Nổi tiếng sống không bằng chết

Lúc này Tư Đạc đứng còn không vững thì làm sao mà lộn được, rõ ràng là cố tình làm khó dễ.

Nhưng Tư Đạc nghe thế thì trực tiếp đặt cây gậy chống vào tay Tư Triết: “Em trai, cầm giúp anh một lát”.

Anh ta muốn lộn thật.

Tư Triết nóng nảy, ngăn anh ta lại: “Anh, anh đừng có làm bậy!”

Nam Mẫn bất đắc dĩ lắc đầu, quay sang hỏi Tư Triết: “Anh trai cậu cầm tinh con lừa hả?”

Tư Triết ngơ ngác, ôm lấy Tư Đạc: “Không phải, cầm tinh con ngựa”.

“…”

Nam Mẫn bất ngờ bị sự khờ khạo như một đứa con nít đó, tức đến bật cười, thấy Tư Triết không thể giữ nổi anh mình bèn hất tay bảo vệ sĩ đi tới, trực tiếp nhấc Tư Đạc lên, mang về phòng bệnh.

Năm phút sau, phòng bệnh lập tức trở về yên tĩnh.

Nam Mẫn kể sơ sơ tình huống, Vinh Hoa nghe xong mới hiểu được: “Nói cách khác thì cô không có ý định bắt Tư Đạc rời khỏi đoàn phim, chỉ muốn Triệu Tĩnh tự biết khó mà lui thôi ư?”

“Ừ”.

Nam Mẫn thản nhiên nói: “Tôi ghét nhất là những kẻ đứng đằng sau ngáng chân người khác, anh ta dám làm cho Tư Đạc bị thương thành như thế, làm sao tôi tha cho anh ta được?”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tư Đạc ngẩng đầu lên nhìn Nam Mẫn, nghĩ đến những hành động ầm ĩ của mình trước đó thì cảm thấy muối mặt không sao tả nổi, vô cùng xấu hổ, bên tai là màu đỏ ửng: “Xin lỗi tổng giám đốc Nam, là do tôi hiểu lầm cô”.

Nam Mẫn nói: “Không nói cho mọi người là vì chuyện này sẽ được giải quyết rất nhanh, chỉ là một đoạn nhạc đệm nho nhỏ mà thôi, tạm thời nghỉ ngơi dưỡng thương cho khỏi mới là ưu tiên hàng đầu của anh. Nhưng mà anh biết thì cũng tốt”.

Cô quay sang dặn dò Vinh Hoa: “Bây giờ là lúc thích hợp để thả tin tức Tư Đạc bị thương trong lúc quay phim ra ngoài, chuyện đổi vai cũng nhả ra luôn, nguyên nhân là gì thì tạm thời giữ lại, không vội vã làm gì”.

Vinh Hoa đang muốn hỏi cô chuyện này, không ngờ Nam Mẫn lại lên tiếng trước, cô ấy vẫn còn băn khoăn: “Nhưng mà tôi sợ một số người hâm mộ không biết chuyện sẽ đổ hết mọi tội lỗi trong việc đổi vai diễn lên đầu cô rồi lại mắng cô thì phải làm sao bây giờ?”

“Mắng đi”.

Nam Mẫn nói: “Mấy ngụm nước bọt mà thôi, cũng đâu có phun tới người tôi, gió thoảng mây bay ấy mà, vả lại nó cũng chỉ kéo dài vài ngày thôi, chờ mọi chuyện được phanh phui, tôi sẽ tẩy trắng, đối tượng bị mắng sẽ là một kẻ hoàn toàn khác”.

Tư Triết lẳng lặng nghe, tuy cậu ta không hiểu nhiều về giới giải trí, nhưng cậu ta biết Nam Mẫn muốn làm cái gì.

Chị ấy đang muốn tạo dư luận.

Tống Kiêu nhận được tin tức, xế chiều hôm đó lập tức bay đến thành phố Thanh.

Tuy tên này miệng hơi rộng, nhưng là một hạt giống vui vẻ.

Cậu ấy đến đoàn phim gặp đạo diễn, hóa trang diễn thử hai cảnh, bời vì trước đó khi Tư Đạc tập thoại cậu ấy cũng có xem kịch bản, hơn nữa vai diễn Trần Mộ cũng khá hợp nên được Lâm Giác trực tiếp giữ lại, quay bù mấy cảnh trước đó của Triệu Tĩnh, quay đến tận tối mới rảnh rỗi đến bệnh viện Thanh Sơn một chuyến để thăm hỏi Tư Đạc.

Buổi chiều Nam Mẫn đã đến bệnh viện kiểm tra vết thương ở chân Tư Đạc, tiện thể ở lại ăn với họ một bữa cơm, Tư Triết đã nấu ăn trong phòng bếp nhỏ.

Tống Kiêu có lộc ăn lắm, đến rất đúng lúc, không hề khách sáo ăn ké một bữa.

Nhắc tới chuyện sáng nay Tư Đạc ầm ĩ đòi xuất viện, Nam Mẫn trách Tống Kiêu không biết giữ mồm giữ miệng, Tống Kiêu đang ăn cơm chiên Dương Châu, vừa uất ức lại vô tội nói: “Làm sao tôi biết cô đang muốn quay Mission Impossible chứ”.

Một câu khiến tất cả mọi người nở nụ cười.

Tư Đạc có vẻ quan tâm đến tiến độ ghi hình, cùng với tình trạng của Triệu Tĩnh bên kia, Tống Kiêu nhận được câu nào đáp câu ấy.

“Cũng ổn, tôi thấy đạo diễn Lâm không hề sốt ruột, những cảnh lớn đều đã quay gần xong cả rồi, hôm nay tôi với Triệu Tĩnh diễn hai cảnh, trạng thái anh ta không được ổn cho lắm, quay tận mười lần mới qua được, diễn hơi gượng, vẫn không thể nhập tâm vào nhân vật được, mọi người trong đoàn đang than phiền anh ta diễn không tốt bằng anh”.

Mặt Tư Đạc chợt tối, sau khi anh ta vào đoàn, Triệu Tĩnh vẫn luôn chăm sóc anh ta, dáng vẻ hệt như một người anh hiền lành chân chất, cũng vì sự tin tưởng đó, anh ta mới không hề đề phòng cho Triệu Tĩnh nhìn thấy mọi thứ sau lưng mình, nào ngờ Triệu Tĩnh lại đâm một dao sau lưng anh ta.

Tống Kiêu than thở nói: “Anh vẫn còn ngây thơ lắm, lúc tôi mới vào giới giải trí, bác đã dạy tôi rằng “không nên rắp tâm hại người, nhưng nên chú ý đề phòng người khác”, bây giờ anh nổi tiếng như thế, bao nhiêu người ghen tị với anh, bản thân anh phải cẩn thận một chút”.

Nam Mẫn nhìn Tống Kiêu nói đạo lý, bật cười trêu ghẹo cậu ta: “Anh thì không ghen tị chắc?”

“Tôi ghen tị với anh ta làm gì, anh ta đâu có đẹp trai bằng tôi”.

Tống Kiêu có một sự tự tin cao ngất ngưỡng về gương mặt của mình, lại lầu bầu một câu: “Dù sao tôi cũng không lo thiếu ăn thiếu mặc, có phim để quay là được rồi. Một người anh em tốt từng nói với tôi, trong cái giới này, không nổi tiếng thì cuối cùng cũng chỉ là một người chết, nhưng nổi tiếng rồi thì lại sống không bằng chết. Đúng không Tư Đạc?”

Tư Đạc: “…”

Tư Triết lặng lẽ giơ một ngón tay cái với Tống Kiêu: “Có lý”.