“Không cần, không cần đâu. Tôi yêu tiền như mạng, người khác quyên tiền cho tôi còn tạm được!”, nhà thiết kế cười ngô nghê, mọi người cũng trêu đùa theo, cảm giác mệt mỏi lập tức tiêu tan.
Nhân viên lâu năm cũng mượn cơ hội này bày tỏ lòng trung thành: “Có ai không biết phúc lợi của nhân viên Nam Thị chúng ta là tốt nhất trong ngành, tôi đây trên có mẹ già dưới có con thơ, muốn kiếm thêm chút tiền tăng ca, hận không thể ngủ ở công ty luôn ấy!”
Cố Hoành nghe vậy vội nói: “Vậy thì không cần, nếu cô ngủ ở công ty, tổng giám đốc Nam sẽ không đành lòng, còn phải thêm một giường một đèn cho cô, tốn điện nha”.
Lại là một trận cười vang.
“Được rồi, đừng lắm mồm nữa, thời gian đã không còn sớm, mọi người mau về đi”.
Nam Mẫn nói: “Hôm nay mọi người đều vất vả rồi, nếu có thể làm tốt hoạt động lần này, chờ tới lúc phát thưởng cuối năm, nhiều thì tôi không dám nói nhưng ít nhất có thể khôi phục mức thưởng của ba năm trước”.
Các nhân viên lâu năm nghe vậy thì hai mắt sáng lên, dù sao ba năm nay, ngay cả bóng dáng của thưởng cuối năm, họ cũng không nhìn thấy nữa là, tổng giám đốc Nam vừa trở về, bọn họ đã có thịt ăn rồi.
Dù sao mọi người đều biết, hai bố con là là cựu chủ tịch Nam trước đây và tổng giám đốc Tiểu Nam bây giờ sẽ không hứa suông cho có, chỉ làm thật mà thôi.
Chuyện đã nói thì chắc chắn sẽ thực hiện.
Nhân viên mới khiêm tốn hỏi han mức thưởng của ba năm trước là bao nhiêu, khi những nhân viên lâu năm ra vẻ bí ẩn khua tay vẽ số “sáu”, ánh mắt bọn họ cũng sáng lên, nhất thời cảm thấy cuộc sống thật có hi vọng!
Yêu đương gì chứ, kết hôn gì chứ, kiếm tiền quan trọng nhất!
Nam Mẫn dặn Cố Hoành liên lạc với công ty taxi, gọi xe cho các nhân viên tăng ca, bây giờ đã rất muộn, bên ngoài lại đang mưa, không dễ bắt xe.
Lúc này, một nhân viên đến gần cửa sổ đột nhiên hô lên: “Là ai mà điên khùng dữ vậy, dầm mưa trước cửa công ty chúng ta? Tên ngốc nghếch nào đây… đợi đã, sao tôi trông giống…”
Anh ta không dám nói tiếp, bởi vì Nam Mẫn đã đi đến bên cửa sổ, vốn tưởng là nhân viên nào không gọi được xe, nhưng khi nhìn thấy bóng hình phía xa xa, đôi mày cô nhíu chặt lại.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
…
…
Mưa gió ảm đạm, giông gió đêm nay quả thật hơi mãnh liệt.
Dụ Lâm Hải và Hà Chiếu nhếch nhác chờ trong gió bão.
Hà Chiếu che ô đứng ở bên cạnh Dụ Lâm Hải, tổng giám đốc Dụ không cho anh ta làm gì nên anh ta chỉ có thể che gió giúp anh, không ngờ sức gió quá mạnh, dần dần đã hơi không chịu nổi…
“Boss, chúng ta lên xe trốn mưa đi ạ, trận mưa này to quá!”
Hà Chiếu khổ tâm hết sức, nếu nói việc theo đuổi vợ không dễ, bảo vệ tính mạng quan trọng hơn, thế sao cứ phải đối nghịch với ông trời chứ?
Sắc mặt Dụ Lâm Hải lạnh lẽo u ám, sừng sững bất động đứng ở nơi đó, trong lòng cũng đang đấu tranh dữ dội.
Nói thật lòng, anh cảm thấy cách “dầm mưa” này thật sự rất ngu ngốc, cực kỳ giống kiểu phim bi lụy vì tình của Quỳnh Dao, không thích hợp với phong cách của anh, có lẽ anh thích hợp với kiểu phim võ hiệp trực tiếp đánh một trận của Cổ Long hơn.
Mà loại khổ nhục kế này dùng một lần là đủ rồi, dùng thêm lần nữa trông rất giả dối.
Nhưng Phó Vực nói cho anh biết…Truyện
“Cậu tin tôi thì không sai được, số người từng yêu tôi còn nhiều hơn số phụ nữ cậu đã gặp đấy, phụ nữ luôn dễ mềm lòng, chịu không nổi màn kịch dưới mưa vừa lãng mạn vừa xinh đẹp, mặc dù cách này hơi cũ, nhưng vẫn dùng rất tốt”.
Trên tầng, các nhân viên của vàng bạc đá quý Nam Thị đều đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh này, giống như xem kịch ở khoảng cách gần vậy, sôi nổi mà nhộn nhịp.
“Trời ạ, tổng giám đốc Dụ đúng là nhập vai quá, đứng ở trong mưa giống như một bức tranh thủy mặc, cực kỳ có cảm giác của nam chính trong phim Quỳnh Dao, hình tượng quá tuyệt”.
“Mưa bên ngoài lớn quá, mọi người nhìn trợ lý Hà đi, tôi thấy anh ta sắp bị gió thổi bay rồi, cái ô kia cũng rách tan tác, thế này cũng thảm quá đi!”
Giám đốc bộ phận thiết kế Ada đưa mắt nhìn xuống, không nhịn được mà huých vào Nam Mẫn: “Cô có muốn gọi anh ta lên không, hay là đi xuống xem một chút đi, mưa lớn như vậy, nếu mắc bệnh thì làm sao bây giờ?”
Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, trên mặt đều là hờ hững: “Anh ta muốn dầm mưa thì cứ để anh ta dầm, mưa này cũng chỉ như vậy, không lớn như ngày Y Bình vay tiền kia”.
Nói xong, cô lạnh lùng quay người rời đi.
“…”
Các nhân viên yên lặng nhìn bóng lưng rời đi của tổng giám đốc Nam, chậc chậc khen ngợi: “Đây chính là khí phách của phụ nữ mạnh mẽ”.
Thế mà cũng không cảm động?
Ada suy nghĩ câu nói vừa rồi của Nam Mẫn, không nhịn được bật cười, lại khuyên bảo các nhà thiết kế nữ dưới quyền: “Tuyệt đối đừng học theo tổng giám đốc Nam! Miệng quá độc, lòng quá ác, khó mà lấy được chồng”.
“Sư phụ!”. Nam Lâm chẳng chịu nổi khi có người nói chị mình không tốt nên trách Ada một câu.
Ada vội vàng đổi giọng: “Đương nhiên, nếu như các cô có thể vừa xinh đẹp vừa có tiền như tổng giám đốc Nam, vậy cũng không cần lập gia đình, bao hai cậu trai xinh xẻo là sung sướиɠ chứ gì, vừa thơm vừa ngọt!”
Các cô gái cười ha ha, đây đúng là giấc mơ của các cô.
“Nhưng tổng giám đốc Dụ cũng không tệ, vừa có tiền vừa đẹp trai, quả thật là hiếm có khó tìm, rất xứng đôi với tổng giám đốc Nam của chúng ta. Nếu bọn họ có thể ở bên nhau, vậy chính là hai người giỏi giang cùng hợp sức, chắc chắn đánh đâu thắng đó!”
“Tôi đồng ý! Hơn nữa tổng giám đốc Dụ rất nho nhã, không có khuyết điểm giống những cậu ấm khác, nhìn thế nào cũng thấy tốt hơn vị mỏ dầu Đại Khánh họ Tần kia!”
“Cũng không biết tổng giám đốc Dụ muốn đứng dưới đó bao lâu, tôi thấy đau lòng rồi…”
Mọi người đang thi nhau thể hiện lòng tốt, muốn thuyết phục tổng giám đốc Nam của bọn họ ban ơn miễn xá cho người ta thì lại nhìn thấy Dụ Lâm Hải sửa sang quần áo, sau đó tao nhã bước lên xe rời đi.