Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 129: “Tự cắn mình không đau hả?”

Cô không nhịn được cau mày, một khắc sau, giống như có người giúp cô mở từng cái cúc áo.

Cô cả nhà họ Nam liền yên tâm hưởng thụ phục vụ.

Kết hôn ba năm, đây là lần đầu tiên Dụ Lâm Hải cởϊ áσ cho Nam Mẫn.

Da của cô còn trắng hơn trong tưởng tượng của anh, vóc dáng cũng đẹp hơn, gần như mỗi một cúc áo cởi ra, đối với Dụ Lâm Hải mà nói chính là một khiêu chiến cực lớn.

Anh mím chặt môi, những ý nghĩ xấu kia lần lượt đè nén xuống, anh mở vòi hoa sen, thử chút nước ấm, bắt đầu tắm rửa cho Nam Mẫn.

Mặc dù hai người đã ly hôn, nhưng ở trong mắt anh, đây vẫn là người phụ nữ của anh, vợ anh, tắm cho cô là hành động bình thường vô hại, chỉ là anh quả thật không có kinh nghiệm tắm cho phụ nữ, tay vừa chạm vào liền không dám cử động.

Cơ thể cô quá mềm mại, da thịt quá non nớt, anh sợ bàn tay đầy vết trai của mình không biết nặng nhẹ làm cô rách da bị thương.

Nhưng Nam Mẫn hiển nhiên không quen với quy trình tắm rửa cọ sát như này, cô chỉ cảm thấy giống gãi không đúng chỗ ngứa, bàn chải nhỏ dính lông chim gãi từng chút vào chỗ ngứa của mình, ai mà thất đức quá vậy?!

Cô miễn cưởng mở một mắt, cách tầng tầng hơi nước và giọt nước bắn tung tóe, phía đối diện là Dụ Lâm Hải với đôi mắt đen trầm tĩnh như mực.

Môi Nam Mẫn khẽ nhếch lên, mắt chớp chớp.

Cô sợ thật sự mình say rồi, vậy mà lại nhìn thấy người đàn ông kia ở đây.

Quả nhiên là mùa xuân đến, có chút mơ màng không chịu khống chế dính vào xuân sắc, còn có chút màu sắc hoa đào.

Nếu ở trong mơ, thì đương nhiên muốn làm gì thì làm.

Tay Nam Mẫn đặt lên cổ người đàn ông, nâng mặt anh, bấu vào sau ót, đôi môi phủ lên, cạy hàm răng ra bắt đầu gặm nhấm hôn cắn, trước kia anh bắt nạt cô như thế nào, ở trong mơ cô sẽ trả lại toàn bộ!

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Lý trí nói cho Dụ Lâm Hải biết, người phụ nữ này vừa mới nôn, miệng rất hôi, anh nên lập tức đẩy cô ra, bảo cô đánh răng trước!

Lý trí lại nói với anh, bây giờ cô đã uống rượu say rồi, thừa dịp người gặp nguy cũng không phải hành động quân tử làm, anh nên đánh ngất xỉu cô, tránh cho cô tỉnh lại mà hối hận…

Nhưng anh vốn không phải chính nhân quân tử gì, tại sao không thể?

Giữa lúc chập chờn lúc sáng lúc tối, rất nhiều suy nghĩ sâu xa từ trong tiềm thức đều bộc phát ra, khiến anh không khỏi thừa nhận một vài chuyện.

Anh yêu cô.

Sau khi hai người ly hôn, anh đã yêu cô rồi.

Biết bao chuyện hoang đường, nhưng là sự thật, mà ngoại trừ thản nhiên thừa nhận, thản nhiên chấp nhận thì không hề có cách gì khác.



Nam Mẫn đã mơ một giấc mơ thật dài.

Trong mơ, cô đã làm rất nhiều chuyện không thể miêu tả nổi với Dụ Lâm Hải, mỗi một hình ảnh đều cần khắc lên gạch men thì mới có thể hồi tưởng lại, mắt không thấy đâu, không thấy đâu.

Ngay vào lúc mặt đỏ bừng xấu hổ như vậy, cô chậm rãi mở mắt.

“Phù ~”

Cô thở phào nhẹ nhõm, lần đầu tiên cô mơ một giấc mơ như vậy, thật đúng là có chút ngượng ngùng.

Cổ có hơi cấn, hình như bị thứ gì đó đè xuống, Nam Mẫn nghiêng đầu, dưới ánh sáng lờ mờ, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Dụ Lâm Hải.

Anh nhắm mắt, vẫn chưa tỉnh, mái tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, khuôn mặt tuấn tú, trong giấc ngủ đã che giấu đi không ít vẻ lạnh lùng nghiêm túc, không còn là dáng vẻ lạnh như băng, khí chất ôn hòa hơn so với ngày thường.

Rõ ràng là khuôn mặt anh tuấn như vậy, nhưng trong mắt Nam Mẫn thì không khác gì gặp quỷ, cô hoảng sợ trợn tròn hai mắt, lập tức ngồi dậy giống như bị trúng bệnh!

Tại sao anh lại ở đây? Sao lại nằm trên giường của cô?!

Nam Mẫn mù đi trong nháy mắt, đầu trống rỗng ít nhất nửa phút, Nam Mẫn nửa trên ở trần chậm rãi dời khỏi người mình, cô nhìn thấy phần dưới cơ thể kia không mặc đồ, ngay cả cô cũng không.

Chẳng lẽ mình còn đang mơ?

Cô giơ cánh tay, hung hăng cắn một cái trên cổ tay mình, cảm nhận được trọn vẹn nỗi đau, ý thức còn chưa trở về với thực tại thì đã nghe thấy một giọng nói khàn nàn mang theo trách móc: “Tự cắn mình không đau hả?”

Nam Mẫn lẳng lặng ngẩng đầu lên, đối mặt với tầm mắt của Dụ Lâm Hải.

Giọng anh trầm thấp dễ nghe, nhất là vừa mới tỉnh lại, âm sắc lộ ra chút mất tiếng trong cổ họng, tăng thêm một tia mê hoặc, vốn dĩ khiến người ta cảm thấy lỗ tai muốn mang thai, nhưng rơi vào tai Nam Mẫn thì không khác gì tiếng ma.

Cô hung hăng nhắm mắt lại, cố gắng nhớ lại ngọn nguồn chuyện xảy ra tối hôm qua từng ly từng chút một.

Nhưng trí nhớ của cô chỉ dừng lại khi cô và các anh trai đang ăn cơm ở Túy Kim Triều, mà anh không nói lời nào liền xông vào, hình như còn cãi nhau với bọn họ mấy câu, rồi anh hai muốn đánh Dụ Lâm Hải, bị cô ngăn cản, sau đó… sau đó thì sao?

Chuyện xảy ra tiếp theo, cô hoàn toàn quên sạch…

Sắc trời bên ngoài đã sáng, nhưng vì kéo rèm cửa, nên bên trong phòng giống như vẫn vào ban đêm.

Nam Mẫn vẫn bình tĩnh, mặc dù mắt nhìn Dụ Lâm Hải đã dày đặc sát khí, nhưng trước khi cô mở miệng, Dụ Lâm Hải đã đánh đòn phủ đầu trước: “Hôm qua cô Nam đã làm gì với tôi, sẽ không vừa tỉnh dậy liền không chịu thừa nhận chứ?”

Mi tâm Nam Mẫn lạnh lẽo: “Tôi làm gì với anh?”

Dụ Lâm Hải không nói lời nào, mày kiếm khẽ nhíu, chân mày nhăn lại giống như viết “Quả nhiên, tỉnh dậy liền không chịu thừa nhận”.