Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 100: Anh lái thì tôi lên

Nam Mẫn cười khẩu một tiếng, nói với Cố Hoành: “Vậy vẫn chọn nhà hàng Thực Vị đi, kêu Tiểu Đinh tùy tiện xào nấu hai món là được. Ngoài ra, anh đi chuẩn bị một tấm chi phiếu năm triệu từ tài khoản cá nhân của tôi”.

Cố Hoành lần lượt viết xuống những dặn dò của cô, tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Cô đưa chi phiếu cho anh ta, anh ta sẽ nhận lấy chứ?”

“Đưa hay không là việc của tôi, nhận hay từ chối là chuyện của anh ta”.

Nam Mẫn suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi xuống bức tranh trên tường, lẩm bẩm: “Nếu anh ta không muốn tiền, tôi lại không muốn nợ anh ta, chỉ có thể dùng vật đổi vật thôi”.

Cố Hoành hướng theo ánh mắt của cô nhìn lên bức tranh phong cảnh ‘Định Phong Ba’, kinh ngạc không thôi.

“Cô muốn tặng bức tranh này cho anh ấy? Bức tranh này không phải là tác phẩm tâm đắc do cô đích thân vẽ sao. Lúc trước có người hỏi mua nó với giá mười triệu nhưng cô không bán mà”.

Nam Mẫn thờ ơ đáp: “Tác phẩm tâm đắc cái gì, chỉ là một bức tranh thuở nhỏ tiện tay vẽ ra thôi, cũng chỉ có bố tôi coi nó như bảo vật. Đáng tiếc là đôi tay này của tôi hiện giờ cũng không có cách nào đánh tráo thật giả nữa rồi”.

Cô thở dài một cái khó phát hiện ra, ngược lại cũng không có quá nhiều hối tiếc, dù sao nếu đặt lên bàn cân thì cô càng hứng thú với chạm khắc, nghề thủ công tổ truyền hơn là ngụy tạo.

……

Phòng số 70 Thủy Vân Gian.

Dụ Lâm Hải gần như cả ngày không rời khỏi phòng, sau khi tổ chức hai hội nghị online, thời gian còn lại đều ngồi trước máy tính, rèn luyện lại kỹ năng máy tính của mình.

Phó Vực nhìn người anh em ‘quay lại nghề cũ’ của mình mà bất lực: “Trình độ đã tụt hậu bao nhiêu năm rồi cậu thực sự còn muốn tìm lại nó sao? Rốt cuộc cậu đang muốn kiểm tra cái gì, tôi giúp cậu tra là được”.

“Không cần”.

Dụ Lâm Hải từ chối thẳng thừng: “Cầu người còn không bằng tự cầu chính mình, thứ tôi muốn tra chưa chắc cậu đã tìm được”.

Phó Vực bị xem thường trái tim tan nát một mảnh.

Thấy thời gian không sai biệt lắm Dụ Lâm Hải mới tắt máy tính rồi thay quần áo, anh còn nghiêm chỉnh thắt thêm cà vạt và đeo cài áo nhưng lại cảm thấy không hài lòng liền đổi sang một cặp khác, xem ra vô cùng coi trọng buổi hẹn này.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Phó Vực khoanh tay dựa vào một bên, líu lưỡi không nói nên lời: “Được rồi, được rồi, đủ đẹp trai rồi, người không biết còn nghĩ rằng cậu sắp đi xem mắt đó”.

Trong lòng Dụ Lâm Hải thầm phản bác, nếu là xem mắt tôi mới không cần cố tình ăn mặc như vậy.

Một giây tiếp theo Phó Vực lại tự hỏi: “Không đúng, nếu như là xem mắt, cậu sẽ không cư xử nghiêm túc như vậy, tôi thực sự không dám tin tưởng mà, tôi không nghe nhầm đó chứ, Nam Mẫn thực sự muốn mời cậu dùng cơm sao?”

“Sao nào?”, Dụ Lâm Hải nhướng mày liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu có ý kiến?”

“Không có ý kiến nhưng ngược lại có một đề xuất”.

Phó Vực bước tới giúp anh ta chọn ra một chiếc cà vạt: “Cậu cả ngày đeo kiểu màu sắc xám xịt này giống như cán bộ già vậy, đổi cái này đi, trông có sức sống hơn”.

Dụ Lâm Hải nhìn cà vạt màu đỏ kia mà nghi hoặc hỏi: “Cậu chắc chứ?”

“Nghe tôi không sai đâu”.

Phó Vực dứt khoát thắt lên cho anh ta, nói oang oang: “Loại chuyện này tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, tối nay các cậu định dùng bữa ở đâu? Là do Nam Mẫn đích thân làm sao? Tôi có thể đi theo ăn chực một bữa không?”

Dụ Lâm Hải không suy nghĩ mà từ chối: “Không thể”.

“…”, Phó Vực tức tới nghiến răng ken két, đúng là qua cầu rút ván.

Vốn dĩ anh ta rất muốn theo đuổi Nam Mẫn tới tay nhưng từ khi biết được người phụ nữ đó vậy mà đã yêu thầm Dụ Lâm Hải suốt mười năm… anh ta liền có chút e dè mà nửa đường bỏ cuộc.

Đời người có bao nhiêu cái chục năm đây, có thể nói Nam Mẫn đã dành cả thanh xuân và những năm tháng tươi đẹp nhất cho Dụ Lâm Hải, anh ta vẫn luôn kiếm tìm loại tình yêu vừa ngây thơ vừa cố chấp này nhưng chưa chưa bao giờ đυ.ng phải.

Suy cho cùng trên đời này không phải ai cũng may mắn gặp được tình yêu.

Và anh ta lại phải nỗ lực bao nhiêu mới có thể xóa bỏ hình bóng của Dụ Lâm Hải ra khỏi nơi sâu thẳm trái tim Nam Mẫn?

Khó khăn này có lẽ có thể so sánh với Ngu Công rời núi, quên đi quên đi, anh ta không có nghị lực như Ngu Công.



Sáu giờ tối xe của Dụ Lâm Hải đúng giờ dừng bánh tại tầng dưới của tập đoàn Nam Thị, mà Nam Mẫn cũng đúng giờ xuất hiện ở cửa.

Cả hai đều là những người đúng giờ, thời gian điểm gần như trùng nhau.

Nam Mẫn chào hỏi Dụ Lâm Hải xong liền muốn lên xe của mình và ra hiệu cho Dụ Lâm Hải đi theo, nhưng Dụ Lâm Hải ra khỏi xe liền một phát nắm chặt lấy cổ tay cô nói: “Ngồi xe của tôi đi”.

“Không cần đâu”, Nam Mẫn khẽ nhíu mày, lắc lắc cổ tay.

Cũng không biết người đàn ông này có phải mắc bệnh gì hay không, khi còn là vợ chồng, anh ta tưởng chừng như lo sợ né tránh cô còn không kịp, sau ly hôn động một tí liền nắm tay cô, tiếp xúc thân mật với cô, bây giờ không ghét bỏ cô nữa sao?

Dụ Lâm Hải vẫn nắm cổ tay Nam Mẫn không buông, ánh mắt anh ta bình tĩnh nhưng lại có một sự cố chấp khó tả.

“Cô ngồi xe của tôi, hoặc là tôi ngồi xe của cô. Cô chọn đi”.

Nam Mẫn nhìn anh không nói nên lời.

Điều này có nghĩa là muốn cô tự do lựa chọn sao?

Cô lạnh lùng nhướng mi: “Anh lái xe sao? Anh lái thì tôi lên”.

Nam Mẫn biết kể từ sau vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng lần đó, mặc dù cơ thể Dụ Lâm Hải đã khôi phục bình thường nhưng phương diện tâm lý vẫn chưa được chữa khỏi hoàn toàn, từ đó về sau rất hiếm khi tự mình lái xe.

Yêu cầu này của cô rõ ràng là muốn làm khó anh.

Dụ Lâm Hải hơi rủ mi, nhìn cô thật sâu rồi mở cửa ghế phụ.

Nam Mẫn thấy vậy thì cau mày, chẳng lẽ anh ta thật sự muốn tự mình lái xe?

Dụ Lâm Hải lại kêu tài xế cùng Hà Chiếu đi theo Cố Hoành, khi chuẩn bị ngồi vào buồng lái, biểu cảm của tài xế và Cố Hoành đều giăng đầy hoảng sợ, vội vàng hô: “Tổng giám đốc Dụ…”