“Em mới có bao nhiêu tuổi đầu đã luôn miệng nói cả đời. Chúng ta đều trưởng thành rồi, nhưng tôi vẫn là chị của em, vẫn dạy dỗ và bảo vệ em, đó là trách nhiệm của tôi”.
Ngón tay Nam Mẫn dính nước mắt Nam Lâm, cô giơ tay lên, vỗ đầu Nam Lâm như ngày xưa vậy: “Chị về rồi, em không cần phải sợ nữa. Chị sẽ không để bất kỳ kẻ nào bắt nạt em”.
“Chị!”
Nam Lâm nhào vào lòng cô, khóc như một đứa trẻ.
…
Bóng đêm tăm tối.
Một chiếc xe hơi màu đen dừng lại trên con phố dài trước cổng khu vườn Hoa Hồng, cùng một nơi, chưa tới hai ngày, Dụ Lâm Hải đã đến thăm hai lần.
Âm thanh xung quanh đã không còn nữa, yên tĩnh đến lạ, còn có hương hoa hồng thoang thoảng khiến thần kinh con người ta trở nên tỉnh táo hơn nhiều, thoát ra khỏi mớ hỗn độn.
Thật kỳ lạ, sau khi ly hôn với Nam Mẫn, chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi thôi mà cuộc sống của anh đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Từ khi rời khỏi thành phố Bắc, hoa hồng trong vườn đã nở, nhưng hoa còn mà người đã đi rồi.
Chẳng hiểu tại sao, chỉ có ở những nơi gần cô, tim anh mới có thể giữ bình tĩnh, không còn phiền muộn, lo âu, chẳng biết phải làm thế nào nữa.
Nơi này như có một sợi dây cứ liên tục kéo anh đến gần hơn.
Anh biết mình đã mất kiểm soát, đã phát điên, đã thành ma.
Hoặc là… Anh rung động rồi.
Dụ Lâm Hải cầm điện thoại trong tay, đã gọi đến mức sắp hết pin rồi, mỗi lần số máy đó được gọi đi anh lại thấy hoảng hốt.
Trên đường đến đây, anh có cả đống câu hỏi muốn hỏi cô. Nhưng đến nơi, có số điện thoại của cô rồi, anh lại không biết phải hỏi cái gì.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Anh muốn hỏi rốt cuộc những gì Phó Vực nói cho anh biết có phải là thật hay không?
Những lời Tưởng Phàm nói có phải là thật hay không?
Suy cho cùng, anh cũng chỉ muốn hỏi đúng một câu… Tình yêu cô dành cho anh, có còn đó không?
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Nam Nhã tỉnh giấc, vết thương ở tay vẫn đau thấu xương, cô ta nhíu mày mắng Nam Mẫn một đoạn thật dài.
Khi cô ta lười biếng xuống lầu thì Nam Mẫn và Nam Lâm đã ngồi dưới phòng ăn để ăn sáng, hai người vừa nói vừa cười, trông cực kỳ hài hòa vui vẻ.
Nam Nhã lặng lẽ trợn trắng mắt, tỉnh cả mộng: Chuyện gì thế này?
Mới có một đêm trôi qua, Nam Lâm đã nắm được Nam Mẫn rồi hả? Cô ta đã bỏ lỡ cái gì rồi?
“Chào chị cả”.
Nam Nhã cất giọng bắt chuyện, cố gắng tìm cảm giác tồn tại.
Nam Mẫn thản nhiên liếc mắt nhìn cô ta, Nam Lâm ngồi đối diện Nam Mẫn cũng lễ phép chào Nam Nhã: “Chào chị hai”.
“Chào em”, Nam Nhã cười tủm tỉm, ngồi xuống cạnh Nam Lâm, dò xét sắc mặt hai người rồi thử hỏi: “Đang nói chuyện gì mà vui vẻ vậy?”
Nam Mẫn húp cháo, không nói gì.
Nam Lâm ngẩng đầu lên liếc nhìn Nam Mẫn, nói: “Đang nói mấy chuyện ngày xưa ấy mà, nói đến chuyện chị cả dẫn chúng ta sang vườn nhà hàng xóm hái hồng, kết quả suýt chút nữa bị chó cắn, may là chúng ta chạy nhanh”.
“Ha ha ha ha ha… Chị nhớ ra rồi”.
Nam Nhã làm lố cười rộ lên, Nam Mẫn và Nam Lâm đều nhìn cô ta, ánh mắt ghét bỏ khiến Nam Nhã nhanh chóng ngậm miệng lại.
Bầu không khí hài hòa bỗng chốc trở nên gượng gạo hơn hẳn.
Nam Nhã cúi đầu ăn cháo, trong lòng lặng lẽ nghĩ: Kéo Nam Lâm vào đây là đúng, nha đầu này lanh lẹ lắm, nói về mấy chuyện quá khứ, tìm lại tính người mà Nam Mẫn đánh mất, sau đó mới dần dần làm tê liệt hệ thần kinh chị ta.
Thấy Nam Nhã đã tắt đài, Nam Mẫn lại tiếp tục tán gẫu với Nam Lâm: “Em sắp tốt nghiệp mà nhỉ, đã tìm được chỗ thực tập chưa?”
Nam Lâm nói: “Vẫn chưa, em đang định tìm thì nhận được điện thoại của chị hai, em nghĩ là lâu rồi cũng không gặp chị cả, nên bất chấp mọi thứ chạy tới đây”.
Nam Nhã thầm hừ lạnh trong lòng: Đồ nịnh bợ. Nói chuyện như rót mật vào tai, diễn còn giỏi hơn cả cô ta nữa.
Thế nhưng Nam Mẫn lại rất thích cái kiểu đó, thản nhiên “ừm” một tiếng: “Tôi sắp xếp cho em vào trang sức đá quý Nam Thị thực tập nhé, em học thiết kế trang sức, vừa đúng với chuyên ngành”.
Nam Lâm cắn môi, có chút sợ hãi: “Em làm được không?”
“Chẳng có gì là không được cả”.
Nam Mẫn đã ăn được kha khá rồi, lấy khăn lau miệng, chậm rãi nói: “Tôi từng xem bản thiết kế của em, rất sáng tạo, có ý tưởng tốt, có năng khiếu lắm. Em còn nhỏ, trải nghiệm nhiều hơn là được mà”.
“À dạ!”, Nam Lâm gật đầu như giã tỏi: “Em sẵn sàng, làm miễn phí luôn cũng được”.
Nam Mẫn nở nụ cười cưng chiều: “Đứa nhỏ ngốc này, làm việc là để kiếm tiền, tiền thực tập của Nam Thị không thấp, em cứ dồn toàn bộ tâm sức vào việc học hành là được”.
“Được, cảm ơn chị!”, Nam Lâm vui vẻ không thôi, cô ta học thiết kế trang sức vì một ngày có thể bước vào trang sức đá quý Nam Thị, có được tác phẩm của riêng mình, cũng có thể giúp chị cả một tay.
Nam Nhã ngồi bên cạnh nghe mà thấy chói tai, vội vàng tỏ thái độ: “Chị cả, em cũng muốn vào Nam Thị làm việc!”
Cô ta đã có ý này từ lâu rồi, nhưng bố cô ta không cho, nói là: “Con gái là để nuôi trong nhà, cứ ngồi nhà yên tâm chờ lập gia đình là được, nhiệm vụ lớn nhất của con chính là giữ lấy Tần Giang Nguyên, làm việc vất vả lắm”.
Tất nhiên cô ta cũng muốn gả cho Tần Giang Nguyên, nhưng nó đâu có mẫu thuẫn gì với việc đi làm, bố cô ta luôn miệng nói là vất vả, nhưng cô ta lại thấy bố mình với chú ba sống rất thoải mái, nào có vất vả gì”.