Vợ Cũ Ngoan Hiền Thay Đổi Rồi

Chương 19: Chồng cũ chỉ đáng giá năm hào

Tay đao vệ sĩ đánh đến, Dụ Lâm Hải giơ tay chặn lại, thấy sắp đánh nhau đến nơi, Nam Mẫn khẽ vẫy tay ra hiệu cho vệ sĩ lùi lại, sau đó ngẩng đầu mặt không biểu cảm nhìn Dụ Lâm Hải: “Anh này, anh làm tôi bị đau rồi”.

Cổ tay cô bị anh nắm chặt trong tay, quen anh lâu như vậy, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh chạm vào cô.

Sau khi họ ly hôn.

Thật mỉa mai.

Dụ Lâm Hải nhìn đôi mắt lạnh lùng của người phụ nữ, khuôn mặt dịu hiền điềm đạm trước đây lúc này vừa lạnh lùng vừa xa cánh, giống như chưa từng quen biết anh, điều này khiến anh khó chịu và bực bội.

“Cô đang chơi trò gì vậy?”

Dụ Lâm Hải buông cổ tay cô ra, nhưng giọng điệu lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi: “Cô rốt cuộc là ai?”

Trợ lý bất mãn mắng: “Sao lại nói chuyện với cô cả của chúng tôi như vậy?”

Nam Mẫn xua tay, nhướng mắt lạnh lùng nhìn Dụ Lâm Hải: “Anh này, chúng ta quen nhau sao?”

Dụ Lâm Hải sửng sốt.

Cô vậy mà lại nói không biết anh? Cuộc hôn nhân ba năm đó chẳng là gì sao?

Anh âm thầm nắm chặt tay, có chút kích động muốn đánh người, tính khí kiềm chế nhiều năm gần như sắp bị người phụ nữ này làm cho tức giận đến không kìm chế nổi, anh nghiến răng: “Không biết tôi, vậy vừa rồi cô nhìn tôi làm gì?”

Nam Mẫn nghiêm túc nói: “Thấy anh đẹp trai thôi. Sao nào, đẹp trai còn không cho người khác nhìn? Mặt của anh là điểm tham quan du lịch à, nhìn cũng phải trả phí?”

Dụ Lâm Hải: “…”

Một người phụ nữ luôn hiền như khúc gỗ, từ khi nào lại trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy!

“Có tiền mặt không?”

Nam Mẫn quay đầu lại hỏi trợ lý.

Hai người trợ lý lần mãi trong túi, cuối cùng chỉ móc ra một đồng năm hào, ngượng ngùng nói: “Chỉ là năm hào”.

“Đủ rồi”.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nam Mẫn cầm lấy đồng xu, dúi thẳng vào tay Dụ Lâm Hải: “Cho anh năm hào, không cần trả lại tiền thừa”.

Sau đó, cô bước trên đôi giày cao gót, bước đi tao nhã, dẫn theo đoàn người hiên ngang rời đi, phong thái bá đạo, giống như một nữ vương nhìn đời bằng nửa con mắt, đầu không ngoảnh lại, không chút lưu luyến.

Dụ Lâm Hải cầm đồng xu năm hào đứng ở đó, tinh thần rối loạn, giống như chưa từng quen biết người phụ nữ này, cô rất khác trước đây.

Nhưng dáng vẻ của cô không thể sai được, nốt ruồi lệ ở dưới khóe mắt càng không lừa người.

Bên tai truyền đến một tràng cười sặc sụa, Phó Vực đã chứng kiến mọi chuyện, đứng ở cửa thang máy cười gập cả người.

Quen biết Dụ Lâm Hải lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy dáng vẻ khuất phục của anh.

Phó Vực cười đi về phía Dụ Lâm Hải, khoác vai anh: “Cậu chắc chắn đây là cô vợ cũ nghe lời cùng nhàm chán trong lời của cậu? Chồng cũ là cậu chỉ đáng giá năm hào?”

Dụ Lâm Hải nắm chặt đồng xu năm hào, răng nghiến chặt, thái dương nổi gân xanh.

Phó Vực tiếp tục lải nhải: “Nhưng hai người đã ly hôn, có nghĩa là đã không còn quan hệ nữa đúng không? Vậy tôi có thể theo đuổi cô ấy không? Không phải nói chứ, mèo hoang nhỏ rất hợp gu tôi…”

Lời còn chưa nói xong, nắm đấm của Dụ Lâm Hải đã đánh tới: “Cậu cút đi!”

Theo đuổi cái con khỉ, gu cái đầu cậu.



Vừa lên xe, Nam Mẫn vốn bình tĩnh không còn bình tĩnh được nữa.

Cô lấy điện thoại gọi cho Bạch Thất: “Anh trai, sao Dụ Lâm Hải lại xuất hiện ở Thủy Vân Gian?”

“Em nói cái gì?”, Bạch Thất đang ngồi trước máy tính “làm chuyện xấu”, nghe thấy vậy khẽ sững sốt: “Dụ Lâm Hải đến thành phố Nam? Còn đến Thủy Vân Gian của anh?”

“Em vừa gặp anh ta ở dưới tầng, đã chạm mặt nhau”.

“Oan gia ngõ hẹp như vậy?”

Bạch Thất đeo tai nghe bluetooth, ngón tay gõ lách cách lên bàn phím, trích xuất camera giám sát dưới tầng một, nhìn và nghe rõ ràng cuộc chạm mặt nói chuyện của hai người, không nhịn được cười: “Cho người ta năm hào, chẳng phải lỗ vốn rồi sao. Nhưng em xem vẻ mặt như ăn phải shit của Dụ Lâm Hải, buồn cười quá đi mất, anh ta cũng có ngày hôm nay, ha ha ha…”

Nam Mẫn bị tiếng cười quỷ dị của anh ta làm cho phát phiền: “Anh mau điều tra cho em, anh ta đến thành phố Nam làm gì?”

Bây giờ, không phải anh ta nên ở cùng với trà xanh bạch nguyệt quang của anh ta anh anh em em, thề non hẹn biển trước hoa dưới trăng sao, sao lại có thời gian đến thành phố Nam chứ?

Lẽ nào là đặc biệt đến đây vì cô…

Trong lúc suy nghĩ, tiếng lẩm bẩm của Bạch Thất từ trong điện thoại truyền đến: “Anh ta và Phó Vực có quen biết nhau sao?”

“Ai?”, Nam Mẫn nhíu mày.

Bạch Thất nhìn cảnh hai người đàn ông cao to ôm vai bá cổ trên màn hình giám sát, nói: “Chính là tên tối qua sờ mông em bị em đánh sau đó lại bị em nôn ra hết ra người đấy, có vẻ quan hệ của anh ta và Dụ Lâm Hải không tệ”.

Ánh mắt Nam Mẫn rét lạnh: “Là anh ta bán đứng em?”

“Rất có thể là như thế”.

Bạch Thất vừa nói vừa thao tác trên máy tính, sau đó khẽ than một tiếng: “Quả nhiên hệ thống giám sát ở sàn nhảy tối qua bị hacker xâm nhập, tám chín phần là tên Phó Vực đó làm”.

Không ngờ kỹ thuật máy tính của tên nhãi đó cũng không tệ.

Vẻ mặt Nam Mẫn lạnh lùng, cô không biết Dụ Lâm Hải và nhà họ Phó ở thành phố Dung có qua lại với nhau, nên nói là ba năm kết hôn, anh coi cô như người vô hình, chưa từng đưa cô đi gặp bạn bè, bước vào vòng xã hội của anh.

“Tối qua ầm ĩ đến tận nửa đêm. Nếu Phó Vực thực sự nhận ra em, nói cho Dụ Lâm Hải biết, vậy Dụ Lâm Hải là đi cả đêm từ thành phố Bắc đến”.

Bạch Thất phân tích hộ cô, khẽ cười một tiếng: “Không phải sau khi li hôn em tay trắng rời đi, tên đàn ông chó má đó nhớ đến sự tốt đẹp của em, lại muốn cùng em gương vỡ lại lành đấy chứ?”

Lông mày Nam Mẫn khẽ run, tự giễu nói: “Anh cảm thấy có khả năng không?”

“Không có”.

Bạch Thất trực tiếp phá tan ảo tưởng của cô: “Theo anh được biết, tối qua đã xảy ra một trận náo loạn ở biệt thự nhà họ Dụ, mẹ chồng cũ của em battle với tiểu tam họ Trác, kết quả chồng cũ của em vì người trong lòng anh ta mà khiến mẹ mình tức giận bỏ đi”.

Nghe đến đây, trái tim Nam Mẫn lại chùng xuống, khóe môi hiện lên trào phúng.

Dụ Lâm Hải là một người vô cùng hiếu thảo, nhưng lại có thể vì Trác Huyên mà không ngại làm trái ý mẹ mình, có thể thấy anh yêu Trác Huyên sâu đậm như nào, vậy người vợ cũ này của anh tính là gì đây?

“Nếu anh ta thực sự đến tìm em, em định làm thế nào?”, Bạch Thất hỏi.

Nam Mẫn gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong lòng, khôi phục lại vẻ hờ hững lãnh đạm: “Li hôn rồi, coi như đã cắt đứt hoàn toàn, em đã tùy hứng ba năm, sẽ không tiếp tục tùy hứng nữa”.