Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 332: Anh căn bản không biết em muốn gì (1)

Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lục Kiến Thành quay người lại liền nhìn thấy Nam Khuê đang đứng cách đó không xa.

Nhìn thấy cô cắn môi và sắc mặt tái nhợt, lòng anh bắt đầu trầm xuống.

Không quan tâm đến Quý Dạ Bạch, Lục Kiến Thành lập tức chạy đến bên cạnh Nam Khuê.

“Khuê Khuê, em nghe anh giải thích.” Giọng anh lộ rõ vẻ hoảng loạn và sốt ruột.

“Em sẽ không đi, anh yên tâm, em sẽ nói chuyện với anh, anh cứ giải quyết xong mọi chuyện với anh ta trước đi, em ở trong xe chờ anh.”

Nam Khuê xoay người, kiên quyết đi về hướng chiếc xe.,

Thời gian từng chút một trôi qua, lòng cô cũng càng ngày càng tĩnh mịch.

Cô cứ tưởng rằng mình sẽ giống như lúc trước, sẽ khóc lóc điên cuồng.

Nhưng không.

Lúc này đây, cô cực kỳ bình tĩnh.

Bình tĩnh đến mức chính cô còn cảm thấy bất ngờ và sợ hãi.

Lục Kiến Thành và Quý Dạ Bạch vẫn giằng co đứng đó, không ai chịu nhường ai.

“Quý Dạ Bạch, không cần nói với tôi mấy câu vô nghĩa nữa, tôi chỉ nói duy nhất một câu này, mặc kệ là đứa bé trong bụng Khuê Khuê có phải của cậu hay không, cho dù là Khuê Khuê hay là đứa bé, tôi đều sẽ không giao cho cậu.”

“Nếu cậu có thể bỏ cuộc rời khỏi cuộc sống của chúng tôi, tôi sẽ giữ lại thể diện cho cậu. Nhưng nếu cậu cứ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình thì tôi sẽ khiến cậu và mẹ cậu trở lại cuộc sống trước kia, chỉ có hai bàn tay trắng, không có gì để sống.”

Quý Dạ Bạch cười lạnh: “Dựa vào gì chứ? Lục Kiến Thành, anh tưởng rằng tôi vẫn là tôi của trước kia, không có gì trong tay, có thể để anh tùy ý quyết định số phận của mình hay sao? Bây giờ không trước kia nữa rồi, tôi sớm đã không còn là tôi của ngày đó.”

“Vậy thì sao, với sức của cậu, muốn chống lại nhà họ Lục thì cũng như đi tìm đường chết thôi.” Ánh mắt Lục Kiến Thành lạnh lẽo hướng về phía anh ta.

“Thế sao?” Quý Dạ Bạch hừ lạnh, buồn cười nhìn anh: “Anh đừng quá tự tin, cũng đừng quá coi trọng bản thân.”

“Vậy thì chống mắt lên chờ xem.”

Nói xong những lời này, Lục Kiến Thành còn không thèm liếc mắt nhìn anh ta nữa, lập tức chạy nhanh về phía trước.

Bây giờ anh có nhiều việc quan trọng hơn phải giải quyết, không có thời gian để đôi co với anh ta.

Khi lên xe, Lục Kiến Thành phát hiện Nam Khuê đã thay đổi vị trí ngồi.

Cô không ngồi ghế phụ nữa mà ra ghế sau ngồi.

Không chút suy nghĩ, Lục Kiến Thành liền đi đến hàng ghế sau, đồng thời nhìn về phía Nam Khuê: “Lên trước ngồi ở cạnh anh đi.”

“Không cần đâu, em ngồi đây là được rồi.”

“Khuê Khuê…” Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn cứ dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ngữ khí lại rất cứng rắn: “Có những việc anh không muốn nói lần thứ hai, anh cũng không ngại tự mình động thủ.”

“Em đã nói rồi, em không muốn đi đâu nữa, em ngồi ở đây.” Nam Khuê cũng rất cứng đầu.

Không nói lời nào nữa, Lục Kiến Thành cúi người, trực tiếp vươn tay ôm lấy Nam Khuê.

Nam Khuê theo bản năng phản kháng, nhưng sức lực của cô căn bản không thể đấu lại anh.

Lục Kiến Thành một tay bắt lấy hai tay cô, tay kia ôm eo cô rồi bế vào lòng.

“Đồ vô lại, anh đây là đang cưỡng ép, anh buông em ra.”

Nam Khuê cũng không ngoan ngoãn chịu trói.

Hai cánh tay bị giữ chặt không thể cử động được, thì cô dùng chân động.

Dù sao, với tất cả sức lực có thể sử dụng, cô lập tức đá lung tung.

“A……”

Đột nhiên Lục Kiến Thành cau mày, hít sâu một hơi vì đau.

Rốt cuộc Nam Khuê vẫn mềm lòng, động tác cũng nhẹ nhàng lại nhưng vẫn giơ chân đá loạn xạ như trước.

“A …” Lục Kiến Thành lại kêu lên đau đớn.

Đồng thời cúi đầu, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn Nam Khuê, thanh âm trầm thấp vang lên: “Ngoan nào, đừng đá nữa, có biết vừa rồi đá vào đâu rồi không?”

“Em không quan tâm, anh buông em ra.”

“Sao có thể không quan tâm chứ. Nếu đá hỏng nó rồi thì hạnh phúc nửa đời sau của em tính sao đây?”

Vừa nói xong, ánh mắt anh lập tức dời xuống dừng ở nơi nào đó.

Nam Khuê nhìn theo ánh mắt anh, nhanh chóng hiểu ra.

Cô đỏ mặt sau đó tiếp tục đánh: “Mặt dày, không biết xấu hổ.”

“Đồ xấu xa, thả em ra nhanh.”

Lần này, Lục Kiến Thành càng thêm cứng rắn hơn.

Lợi dụng lúc Nam Khuê thả lỏng cảnh giác, anh lập tức ôm cô vào lòng và đặt cô lên hàng ghế đầu.

Lại cúi người và thắt dây an toàn cho cô.

“Em không muốn thắt, anh buông em ra, em muốn ngồi ở ghế sau, em không muốn ngồi với người miệng chỉ toàn mấy lời nói dối như anh.”

Nam Khuê vẫn tức giận, không hề muốn phối hợp với anh.

“Em ngồi yên đi, chúng ta về nhà nói chuyện.” Lục Kiến Thành nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Lúc này Nam Khuê mới dịu đi một chút và không phản kháng dữ dội nữa.

Lục Kiến Thành lập tức vòng qua và lên xe.

Trên đường, anh đi rất nhanh.

Hơn mười phút sau, cả hai đã về đến nhà.

Lục Kiến Thành mở cửa ghế lái phụ ra, đưa tay muốn ôm Nam Khuê.

Nam Khuê dùng tay đẩy anh ra: “Không cần, em tự đi được.”

Về đến nhà, cô ngồi trên sô pha, bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: “Anh có gì muốn nói thì nói đi!”

Lục Kiến Thành bước tới ngồi xổm bên người cô, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó ngẩng đầu dịu dàng nhìn cô.

“Khuê Khuê, anh biết em đang tức giận, anh bảo đảm, dù đứa bé này có là của ai đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, anh sẽ đều coi nó như con của chúng ta, sẽ đối xử tốt với nó.”

“Trong lòng anh, đứa bé không liên quan gì đến Quý Dạ Bạch, đứa bé chỉ có một thân phận, đó chính là con của em. Anh yêu em, anh cũng sẽ yêu tất cả thuộc về em, yêu cả đứa bé.”

Nam Khuê còn tưởng anh biết mình đã sai ở đâu.

Trên đường về, dù rất tức giận nhưng cô vẫn viện cớ hết lần này đến lần khác vì anh.

Cô còn tự nhủ chỉ cần anh biết mình sai, cô sẽ rộng lượng tha thứ cho anh, hai người vẫn sẽ tiếp tục sống hòa hợp với nhau.

Nhưng thật không ngờ, anh hoàn toàn không nhận ra lỗi sai của mình.

Vẫn là cô quá ngây thơ!

“Lục Kiến Thành …” Nam Khuê thất vọng nhìn anh: “Vậy thì như anh nói, có phải em cũng nên cảm ơn anh đã rộng lượng bao dung, cảm ơn tình yêu sâu đậm của anh dành cho em, cảm ơn tình yêu vị tha của anh không?”

“Khuê Khuê, tất cả là do anh can tâm tình nguyện.”

“Hừ…” Nam Khuê nhịn không được cười lạnh: “Lục Kiến Thành, anh căn bản không biết mình sai ở đâu, căn bản không biết điều em muốn là gì.”

“Coi đứa bé như con của mình sao? Anh tự đặt tay lên ngực hỏi bản thân xem, anh có làm được không? Nếu đứa bé thật sự là con của Quý Dạ Bạch, anh hận anh ta như vậy, anh thật sự có thể yêu đứa bé như con mình sao.”

“Được rồi, cho dù anh có thể. Anh có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó khi chúng ta có một đứa con của riêng mình, anh sẽ còn yêu nó không? Anh sẽ chia đều tài sản của nhà họ Lục cho hai đứa trẻ sao?”

“Không, anh căn bản không làm được. Cái gì mà coi như con mình, cái gì mà công bằng, tất cả đều chỉ là anh nói mà thôi, là anh lừa mình dối người thôi. Anh còn không thể lừa nổi chính mình, sao có thể lừa được em đây?”

“Lục Kiến Thành, thừa nhận đi, anh nhất định sẽ không làm được.”

“Không.” Lục Kiến Thành lắc đầu, dùng sức nắm lấy tay Nam Khuê: “Khuê Khuê, anh sẽ làm được, anh nhất định làm được.”

“Chỉ cần em muốn, hiện tại anh có thể đem một nửa tài sản cho đứa bé.”

Nam Khuê nhìn anh không nói nên lời.

Cô cười, nhưng nụ cười đó lại bình tĩnh và lạnh lùng: “Lục Kiến Thành, kỳ thực cho tới bây giờ anh vẫn không biết điều em để ý là gì? Anh cũng không biết em muốn gì?”