Nam Khuê không dám nhìn anh, tim cô đau như bị dao cắt.
Cô biết rằng cô có lỗi với anh.
Thấy cô im lặng cúi đầu, Lục Kiến Thành càng thêm tức giận, anh vươn tay nắm lấy bả vai cô: “Nam Khuê, ngẩng đầu nhìn anh.”
Anh thực sự rất tức giận, cho nên ngay cả giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng.
Nam Khuê vẫn cứ cúi đầu, cô không dám nhìn lên, càng cô không muốn anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và dáng vẻ chật vật bây giờ của mình.
Lục Kiến Thành lại càng thêm tức giận: “Nam Khuê, anh nói lại lần nữa, ngẩng đầu lên.”
Lần này, Nam Khuê không còn lựa chọn nào khác ngoài cố gắng kìm nén nước mắt rồi ngẩng đầu lên.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Lục Kiến Thành không chịu nổi, trong lòng càng thêm đau nhói.
“Nói đi, sao em lại cảm thấy chúng ta không hợp nhau, sao nhất định muốn chia tay?” Tuy rằng tức giận nhưng giọng điệu của anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
“Lẽ nào mấy ngày nay quan hệ của chúng ta đều là giả sao? Mấy ngày nay, anh chưa từng ép buộc em, bởi vì em nói muốn anh cho em thêm thời gian, cho nên anh cho em thời gian, em nói muốn chậm lại, nên anh cũng đã cố gắng để thích ứng với nhịp điệu của em.”
“Nhưng mà, anh vẫn luôn tưởng rằng trong lòng em đã đồng ý rồi, chỉ là muốn tìm thời gian nói cho anh đáp án cuối cùng.”
“Em có biết tại sao mấy ngày nay anh đều đến đón em, nhưng hôm nay lại không đến không?”
Giọng Nam Khuê run rẩy, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì anh đang đợi, anh đang đánh cược, đánh cược rằng nếu hôm nay anh không chủ động tìm em thì em có chủ động nhớ đến anh hay không. Khuê Khuê, em có biết, lúc nhận được điện thoại của em, anh đã vui đến mức nào không?”
“Anh rất hạnh phúc, cả ngày hôm nay anh đều như người mất hồn, không làm được gì hết, chỉ luôn mong đến buổi tối để đi gặp em.”
“Nhưng bây giờ, em nói với anh tất cả mọi thứ đều là giả, em đã từ chối anh? Khuê Khuê, trái tim của anh thực sự rất đau.”
“Nói cho anh biết, tại sao lại như vậy? Anh biết em vốn không nghĩ như vậy. Tại sao hôm nay lại đột ngột quyết định như vậy?”
Lục Kiến Thành nói xong, trên mặt tràn đầy đau xót.
Sự khó chịu trên gương mặt anh quá rõ ràng và sâu sắc, giống như một thanh kiếm vô hình xuyên qua trái tim cô.
Nếu có thể, cô thực sự không muốn anh đau khổ như vậy, cô thực sự mong anh có thể hạnh phúc.
“Xin lỗi.”
Nam Khuê chỉ có thể trả lời như vậy.
Nhưng, Lục Kiến Thành làm sao có thể tiếp nhận hai chữ mơ hồ này?
“Đừng nói xin lỗi, anh không muốn nghe hai chữ này, nói cho anh biết nguyên nhân.” Anh dùng sức kiềm chế chính mình.
“Thực sự xin lỗi, đơn giản chỉ là tôi không muốn ở bên anh nữa, tôi vừa mới nói rồi, gương vỡ khó lành, tôi không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa, đây chính là nguyên nhân.”
“Không đúng.” Lục Kiến Thành kiên định lắc đầu: “Đây chỉ là cái cớ của em, anh muốn biết nguyên nhân thực sự.”
“Khuê Khuê, nói cho anh biết, rồi chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết được không? Chúng ta vất vả lắm mới hòa hợp lại, sao giờ nói chia xa là chia xa chứ?”
Lục Kiến Thành vươn tay nắm chặt lấy tay cô.
Giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
Trái tim của Nam Khuê lại càng đau hơn.
“Những gì tôi nói là lý do thực sự, không có lý do nào khác, sao anh lại không tin chứ?”
“Lý do vớ vẩn như vậy, anh đương nhiên sẽ không tin.”
Nam Khuê nhìn anh chằm chằm, mặt đầy vẻ đau thương: “Lục Kiến Thành, anh nhất định phải dò hỏi tới cùng vậy sao?”
“Đúng vậy.” Anh gật đầu lia lịa: “Anh nhất định phải biết nguyên nhân thực sự.”
Nam Khuê không nói gì.
Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Ngoài cửa sổ trời đã đen kịt, yên tĩnh cực kỳ.
Thậm chí còn không có lấy một ngôi sao, chỉ có một bầu trời đêm loang lổ như mực.
Hít sâu một hơi, cô nhìn về phía Lục Kiến Thành: “Anh thật sự phải biết sao?”
“Đúng vậy.”
“Được rồi, tôi sẽ nói cho anh.”
Vừa dứt lời, cô duỗi tay lên, từng ngón tay run rẩy cởi bỏ cúc áo.
Trong nháy mắt, những vết bầm tím nổi bật trên chiếc cổ thon hiện ra trước mặt Lục Kiến Thành.
“Là ai làm, nói cho anh biết, rốt cuộc là em đã phải trải qua những gì?” Lục Kiến Thành lập tức đi tới, lo lắng hỏi.
Nam Khuê lại giơ hai tay lên, hết cánh tay này đến cánh tay khác, ngay sau đó, lại có vài vết bầm lọt vào mắt Lục Kiến Thành.
Anh vươn tay nắm lấy cánh tay cô: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết.”
Nam Khuê nhắm mắt lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống không kiểm soát: “Được, tôi sẽ nói cho anh.”
“Những vết thương trên trán, những vết bầm trên cổ, cả những vết bầm trên cánh tay, và việc tôi đến trễ hẹn, tất cả đều là do buổi tối tôi đã bị bắt cóc, hơn nữa…”
Những chuyện phía sau, cô thật sự sợ hãi không dám nói.
Chỉ cần nghĩ đến những cảnh tượng đó, cô lại đau lòng muốn chết.
Làm sao cô có thể mở miệng nói được?
Nhưng vì anh nhất định muốn biết nên cô sẽ nói cho anh.
Hoặc nếu sau khi anh biết, anh sẽ dễ buông bỏ hơn.
“Hơn nữa, tôi đã bị …” Những lời sau đó, Nam Khuê thật sự không nói được nữa: “Xin lỗi, Kiến Thành, tôi đã không còn sạch sẽ nữa, tôi không còn là chính mình hoàn chỉnh nữa, anh cứ coi như tôi đã phụ lòng anh đi!”
“Xin lỗi.”
Nói xong, Nam Khuê vừa khóc vừa điên cuồng chạy về phòng.
Phòng khách trống không, nháy mắt liền chỉ còn một mình Lục Kiến Thành.
Anh nắm chặt tay, gân xanh trên trán lập tức lộ rõ.
Toàn thân tràn đầy lửa giận cùng hơi thở lạnh lẽo đến khủng bố.
Cả người anh như sắp nổ tung, nếu không cố gắng kiềm chế bản thân thì giờ đây anh đã lao ra ngoài, hận không thể gϊếŧ chết tên đàn ông đó.
Anh thừa nhận rằng kể từ khi nhìn thấy cô ở quảng trường, trong lòng anh đã có những suy đoán, suy đoán có khả năng cô đã gặp phải chuyện gì.
Anh nghĩ hay là cô bị cấp trên giáo huấn, hoặc gặp vài người nhà bệnh nhân cứ đi theo dây dưa ăn vạ.
Nhưng mà anh chưa bao giờ tưởng tượng sẽ xảy ra chuyện này.
Đó là điều mà anh chưa bao giờ nghĩ đến.
Bây giờ anh vừa phẫn nộ vừa đau lòng.
Anh cực kỳ khó chịu, Khuê Khuê của anh đã phải suy sụp và tuyệt vọng đến nhường nào.
Một lúc sau, sau khi cố gắng bình tĩnh lại, anh bước những bước chân nặng nề đi về phía phòng Nam Khuê.
“Khuê Khuê …” Anh gõ cửa, nhẹ nhàng gọi.
Nam Khuê dựa vào cửa, toàn thân trượt xuống đất, cô ôm chặt lấy mình, cả người khóc đến run rẩy.
Nghe thấy giọng nói của anh, cô đột nhiên không dám khóc nữa, lấy bàn tay che miệng lại, không dám phát ra một chút âm thanh nào.
“Khuê Khuê, em mở cửa ra được không? Anh muốn nói chuyện trực tiếp với em.”
Nam Khuê hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để bình tĩnh lại: “Xin lỗi, tôi muốn được yên tĩnh một mình.”
Nghe thấy cô từ chối, Lục Kiến Thành cũng không muốn ép cô, vì vậy anh chỉ có thể đáp ứng.
“Được.” Anh gật đầu: “Nhưng anh vẫn muốn nói vài lời với em.”
“Khuê Khuê, chuyện này, anh nhất định sẽ lấy lại công bằng cho em, cho dù đó là ai, anh nhất định sẽ để kẻ đó phải chịu trừng phạt thích đáng.”
“Anh biết em rất buồn, cũng biết em rất khó chịu, chờ đến lúc em đồng ý gặp anh, chúng ta sẽ lại nói chuyện, hôm nay em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Nam Khuê nghe được tiếng bước chân anh rời đi.
Ngay lập tức, cô càng khóc dữ dội hơn.
Nhưng cô không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể tuyệt vọng cắn môi.
Cô biết rằng anh nhất định sẽ để ý.
Là cô quá ngây thơ, khoảnh khắc anh nói xong, cô thậm chí còn ôm lấy một tia hy vọng viển vông, nhưng mà? Làm gì có người đàn ông nào thật sự không để ý chứ?