Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 293: Có thể giúp tôi một chuyện không?

“Mẹ, mẹ có hiểu những gì con nói không vậy? Ngoài ý muốn, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn mà thôi.”

“Hơn nữa người ta đã có người mình thích rồi, con trai của mẹ cũng không mẫu người mà cô ấy thích.”

Lúc này người phụ nữ mới nghe hiểu, bà ấy chớp đôi lông mi dài của mình.

Nhưng bà ấy lập tức nói: “Cho dù thế thì con cũng có cơ hội cạnh tranh công bằng mà, hơn nữa chỉ là người thích, vẫn chưa ở bên nhau, chỉ cần có cơ hội thì con trai, con cũng có cơ hội.”

Nam Khuê ở bên cạnh lại vô cùng bất an.

Cô đã liên tục sờ mũi mấy lần rồi.

Trong lòng càng cạn lời hơn.

“Mẹ, sao mẹ lại cố chấp như vậy chứ, sao mẹ không nghe lời khuyên bảo của con chứ? Con không hiểu sao mẹ cứ nhất định phải là con và cô ấy chứ?”

“Không vì gì cả, mẹ nhìn trúng cô bé, muốn cưới người ta về làm con dâu của mẹ thôi.”

“Mẹ, người ta là người chứ không phải hàng hóa, không phải cứ mẹ nhìn trúng thì là của mẹ được.”

“Mẹ đâu có nói vậy, cho nên mẹ mới nói con cố lên, con cố gắng lên, theo đuổi Tiểu Khuê cho bằng được, để con bé cam tâm tình nguyện gả cho con.”

Cãi lộn một lúc, cuối cùng người thỏa hiệp là Quý Dạ Bạch.

“Được, ý của mẹ con hiểu rồi, con cố gắng, con sẽ cố gắng.”

Quý Dạ Bạch nhìn đồng hồ rồi nói: “Bây giờ là giờ mẹ hay đi thẩm mỹ viện, con nói lái xe đưa mẹ đi.”

Nghe mấy chữ “thẩm mỹ viện”, người phụ nữ lập tức xách túi lên, không còn chút chần chừ.

Trước khi đi, bà ấy còn nói với Nam Khuê: “Tiểu Khuê, dì là người thẳng tính, hi vọng con có bỏ qua những lời dì vừa nói ban nãy, sau này nếu có thời gian, dì sẽ đưa con đi làm đẹp với dì, chúng ta tâm sự với nhau.”

Rồi nói với con trai mình: “Con trai, cố lên, mẹ tin tưởng con nha!”

Sau đó mới hài lòng rời đi.

Văn phòng lập tức rơi vào yên lặng.

Khoảng mấy phút sau Nam Khuê và Quý Dạ Bạch đều không nói gì, đều yên lặng.

Cầm cốc nước uống mấy ngụm, cuối cùng chén trà bị cô uống từng ngụm từng ngụm nhỏ hết sạch.

Uống xong ngụm cuối cùng, Nam Khuê đặt chén xuống: “Viện trưởng Quý, nếu không còn việc gì thì tôi đi làm việc trước.”

“Chờ chút.”

Quý Dạ Bạch lập tức gọi cô lại.

Nam Khuê đành phải dừng bước lại.

Quý Dạ Bạch nâng trán, cảm thấy có chút nhức đầu nói: “Vừa rồi cô cũng nghe thấy dó, mẹ tôi rất thích cô, thậm chí còn coi trọng cô, nhất định muốn tôi cưới cô về nhà.”

“Ừm, tôi nghe được.”

“Vậy cô có suy nghĩ gì không?”

Nam Khuê: “…”

Nói đùa à, cô còn có suy nghĩ gì được chứ?

Cũng không thể vì mẹ anh ấy thích cô mà cô thật sự muốn gả cho anh ấy được.

Công việc đã dành hết cho bệnh viện này, cô cũng không đến mức vì công việc mà hi sinh cả bản thân, vậy cũng quá thiệt thòi rồi.

“Viện trưởng Quý, có khả năng dì vui quá nên mới nói thế, chỉ cần đến khi dì gặp được cô gái càng hợp mắt, càng ưu tú hơn tôi thì sẽ quên thôi.”

“Không có khả năng đó.” Quý Dạ Bạch trực tiếp phủ định: “Nhiều năm như vậy bà ấy chỉ gặp đúng một người có duyên và hợp mắt như cô.”

“Nam Khuê, tôi đang nghĩ cô có thể giúp tôi một chuyện được không?”

Trong lòng Nam Khuê có dự cảm vô cùng không tốt: “Chuyện gì?”

“Mẹ tôi thích cô như vậy, cũng đã nhận định cô là bạn gái tôi, có thể nhờ cô giả làm bạn gái tôi một chút không? Như vậy trong khoảng thời gian này tôi sẽ được yên tĩnh hơn, bà ấy sẽ không ép tôi quan người yêu nữa.”

“Viện trưởng Quý, tôi hiểu ý của anh. Nhưng xin lỗi tôi không thể đồng ý được.”

Nam Khuê không chút do dự mà thẳng thắn từ chối.

Bạn gái có thể tùy tiện giả mạo được sao?

Đồng ý với Chu Tiễn Nam là không còn cách nào khác.

Chu Tiễn Nam cứu cô lúc nguy hiểm mấy lần, hơn nữa dì bị bệnh nặng, vả lại bà ấy còn cho cô cảm giác vô cùng quen thuộc, vậy nên cô mới đồng ý.

Về phần Quý Dạ Bạch, cô không có bất kì lí do gì để đồng ý.

Hơn nữa nếu để Lục Kiến Thành biết thì chắc chắn anh sẽ tức chết mất.

Thấy cô từ chối, Quý Dạ Bạch lại lần nữa nói: “Không suy nghĩ một chút sao? Mặc dù là trên danh nghĩa, nhưng có thể trở thành bạn gái của tôi, cô sẽ có rất nhiều lợi ích.”

“Cho nên bây giờ viện trưởng Quý đang mang lợi ích ra dụ dỗ tôi sao?”

“Xem như là vậy đi, cô cũng có thể hiểu như vậy, cho nên cô có muốn suy nghĩ lại không?”

Nam Khuê lắc đầu, thái độ vẫn kiên định như cũ: “Không cần.”

“Viện trưởng Quý, tuổi anh còn trẻ đã ngồi lên vị trí này, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ anh, trong lĩnh vực y học anh cũng đạt đến trình độ mà người bình thường khó với đến được, anh rất xuất sắc, cũng rất tài giỏi, là một bác sĩ, tôi kính nể anh, cũng rất thần tượng anh.”

“Nhưng nếu như anh thật sự muốn mang quyền lợi ra để dụ dỗ tôi hay ép buộc tôi thì thật xin lỗi, tôi cũng phải suy nghĩ về vị trí bác sĩ trong lòng anh.”

Không thể không nói, những lời này của Nam Khuê gãi khá đúng chỗ.

Quý Dạ Bạch nói xong thì mỉm cười: “Được, nếu vậy thì sau này tôi sẽ không nói lại nữa, cô yên tâm đi làm đi.”

“Nhưng ngược lại tôi rất tò mò, người cô thích rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến cô kiên định như vậy, khiến cô không chút rung động trước quyền lợi và tiền tài.”

Nam Khuê ngẩng đầu nhìn anh, lần này ánh mắt cô vô cùng kiên định, đôi mắt trong sáng như một viên đá quý vậy.

“Cảm ơn lời khen của viện trưởng Quý, cả đời này tôi sẽ không cúi đầu trước cái gì, trong lòng tôi cũng có một thứ đáng giá để tôi cố gắng hết sức.”

“Đối với tôi mà nói, đó chính là tình yêu, mà anh ấy là tình cảm chân thành của tôi.”

“Thứ khác tôi không biết, nhưng trong lòng tôi, tình yêu, tình thân, tình bạn, những thứ này dù có nhiều tiền tài đến đâu cũng sẽ không đánh đổi được, tôi cũng sẽ không đổi.”

Quý Dạ Bạch nghe xong lập tức xoay lưng lại, sau đó chớp mắt thật mạnh.

Nhìn Nam Khuê lúc này, anh ấy lại nhớ đến những chuyện đau lòng ngày trước.

Anh ấy thậm chí còn nghĩ rằng, nếu như mối tình đầu ngày trước của anh ấy là người con gái như thế này thì có phải trong lòng anh ấy sẽ không có bóng ma, có phải anh ấy sẽ không sợ hãi tình yêu không?

Đáng tiếc cuộc sống không có hai chữ “nếu như”.

Thấy anh ấy xoay người, Nam Khuê cũng lập tức nghĩ đến gì đó, cô nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi viện trưởng Quý, đυ.ng phải chuyện anh không muốn nhắc đến rồi.”

Quý Dạ Bạch xoay người, mắt sắc tỉnh táo nhìn cô: “Không sao, cô là một cô gái tốt.”

“Nếu như không phải trái tim cô đã có người rồi thì tôi thật sự muốn thử một lần.”

Nam Khuê cố ý như không hiểu lần này.

“Vậy tôi xin phép đi trước.”

Nói xong Nam Khuê chuẩn bị rời đi.

Đột nhiên cô nghĩ đến gì đó rồi quay người lại: “Viện trưởng Quý, tôi có một yêu cầu quá đáng, có thể làm phiền anh chút không?”

“Cô nói đi.”

“Tôi cảm thấy mẹ anh thích tôi có khả năng không phải vì tôi.”

“Cô có ý gì?”

“Tôi nhớ rằng lúc bà ấy nghe thấy tên tôi có chút kinh ngạc và bất ngờ, cho nên tôi nghĩ bà ấy thích tôi có khả năng vì cái tên này, mà không phải vì tôi.”

“Nếu như có thể, anh tìm hiểm một chút được không? Tôi rất muốn biết nguyên nhân thật.”