Thấy Lục Kiến Thành, cô dùng sức chớ mắt, dường như cho rằng mình nhìn nhầm.
Lại lần nữa mở mắt, hốc mắt cô nóng lên, ngay cả môi cũng run rẩy.
Cô còn tưởng rằng mình chết chắc rồi.
Không ngờ cô còn có thể sống sót, lần nữa mở mắt ngắm nhìn thế giới này.
Thật tốt, cô không chết.
Nhưng cô mệt quá, thật sự quá mệt mỏi.
“Cô ấy sao rồi?” Lục Kiến Thành nhìn Cố Thời Xuyên hỏi.
“Đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cơ thể yếu ớt, sau này vẫn phải cẩn thận chăm sóc.”
Nghe được mấy chữ “thoát khỏi nguy hiểm”, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng thở ra một hơi.
“Tôi ôm cô ấy lên trước.”
Dứt lời, Lục Kiến Thành trực tiếp bế Nam Khuê lên.
Nam Khuê vô cùng mệt mỏi, toàn thân cô gần như cạn kiệt sức lực, người cũng yếu ớt đến cùng cực, cô từ từ nhắm mắt lại, nhẹ nhàng dựa vào ngực Lục Kiến Thành.
Đến tầng hai, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm cô vào phòng tắm rồi sắp xếp: “Lập tức xả đầy nước nóng.”
Cơ thể Nam Khuê rất lạnh, cả người giống như rơi vào hầm băng vậy.
Sắc mặt cô tái nhợt như trang giấy, không có chút máu nào.
“Đi vào ngâm người trước, đợi người em ấm rồi anh sẽ ôm em ra.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê nhìn thoáng qua bồn tắm lớn bốc hơi nóng, nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng là cô quá lạnh, cô không thể chờ được nữa, cô cần sự ấm áp.
Mặc dù máy sưởi và điều hòa giúp nhiệt độ trong phòng tăng lên nhưng rất khó để nhiệt độ cơ thể cô tăng lên.
Lúc này tắm nước nóng là cách nhanh nhất để tăng nhiệt độ cơ thể.
Nam Khuê nhanh chóng được Lục Kiến Thành thả vào bồn tắm.
Lúc được nước nóng bốn phía bao lại, sự ấm áp bao lấy cơ thể cô, xuyên qua da thịt cô, cuối cùng Nam Khuê cũng cảm thấy ấm áp.
Có nước nóng cơ thể cũng dễ chịu hơn nhiều.
Nam Khuê nhắm mắt lại, mặc cho mình nằm trong bồn tắm, sau lưng dựa vào thành bồn.
Mái tóc đen dài bị nước nóng thấm ướt đẫm rũ xuống bên ngoài bồn tắm, nhìn càng thêm quyến rũ.
Ngâm người mười phút, cuối cùng Nam Khuê cũng cảm thấy máu trong người thông suốt, cơ thể cũng ấm lên.
Cô nhẹ nhàng mở mắt lên, muốn gọi Lục Kiến Thành.
Đột nhiên cô phát hiện anh vẫn luôn trong phòng tắm, căn bản chưa từng đi ra ngoài.
Nhớ đến chuyện mình vẫn còn trong bồn tắm, vẻ mặt Nam Khuê lập tức trở nên bối rối, cô nhanh chóng cúi đầu nhìn quần áo mình.
Khi thấy cơ thể mình lộ ra không sót chút gì, không có gì che chắn trong bồn nước, cô lập tức hoảng loạn.
Nhất là dáng người lả lướt gợi cảm khi bị nước thấm ướt càng khiến cô ngượng ngùng hơn.
Mặc dù không phải chỉ ngâm mình trong bồn, trên người cô vẫn có quần áo.
Nhưng toàn thân cô chỉ có mình áσ ɭóŧ bên trong và một chiếc áo somi dài.
Dưới nước, chiếc áo somi không có chút hiệu quả che chắn nào, ngược lại còn càng làm dáng người cô thêm quyến rũ, ngay cả cô cũng không biết bản thân có thể trở nên gợi cảm như vậy.
Càng quan trọng hơn đó là áo sơ mi trở nên trong suốt, áo bên trong của cô lộ rõ màu.
Nam Khuê vội đưa tay che người lại, đồng thời nhìn Lục Kiến Thành: “Chuyện là, tôi…tôi tắm xong rồi.”
Nghe thấy giọng cô, Lục Kiến Thành muốn đứng dậy.
Nam Khuê thấy anh muốn đứng lên thì lập tức luống cuống, cô nhanh chóng ngăn anh lại: “Đừng, anh không được qua đây.”
Dựa vào chiều cao của anh, chỉ cần vừa đứng lên, hơi nghiêng người vào bồn là có thể nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Thế thì cô thẹn chết mất.
Lục Kiến Thành kiên trì đứng lên rồi nói: “Anh bế em ra ngoài.”
Nam Khuê vừa che cơ thể vừa nói: “Không, anh…anh mau xoay người sang chỗ khác đi.”
Ý thức được chuyện gì đó, Lục Kiến Thành cũng rất phối hợp mà xoay người về chỗ khác, đưa lưng về phía Nam Khuê.
Lúc này Nam Khuê mới nói tiếp: “Tôi không cần anh bế, nếu như anh thật sự muốn giúp thì cứ như vậy quay lưng về phía tôi rồi đi ra ngoài, tôi thay quần áo xong sẽ tự mình ra.”
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành nhẹ giọng nhắc nhở: “Bây giờ cơ thể em rất yếu, khó có thể mặc tự mặc quần áo được…”
“Sẽ không, tôi có sức, tôi có thể tự mình mặc được.” Nam Khuê chắc chắn: “Anh chỉ cần quay lưng lại không đến đây là được.”
“Ừm.” Lục Kiến Thành nghe những gì cô nói rồi gật đầu.
Lúc này một tay Nam Khuê mới vịn chống xuống bồn tắm, một tay khắc nắm lấy thành bồn tắm, muốn đứng lên lấy một chiếc khăn lau khô nước trên người.
Nhưng cô không ngờ rằng cơ thể mình lại yếu ớt như vậy.
Không chỉ tay mà gần như toàn bộ cơ thể không còn chút sức lực nào.
Lúc vịn vào thành bồn muốn đứng lên, đột nhiên lòng bàn chân cô trượt một cái, cô sợ đến mức tim cũng muốn nhảy ra ngoài, theo bản năng kêu lên một tiếng: “A…!”
Nghe thấy tiếng cô, Lục Kiến Thành không suy nghĩ nhiều, anh lập tức xoay người lại, đưa tay đỡ lấy Nam Khuê.
Nam Khuê vẫn chưa bình tĩnh lại, cô theo bản năng nắm lấy tay anh.
Đến khi đứng vững rồi cô mới nói: “Cảm ơn!”
Nhưng sau khi nói xong, cô ý thức được có chỗ nào không ổn.
Vừa rồi mới trượt ngã khiến áo somi của cô lại lần nữa bị ướt đẫm, nói cách khác ngay cả lớp vải che chắn mỏng manh kia cũng không còn.
Khuôn mặt nhỏ của Nam Khuê lập tức đỏ bừng, cô nhanh chóng che cơ thể mình rồi lại ngồi xuống bồn tắm, sau đó cầm lấy chiếc áo dài kia bọc mình lại.
Mặc dù chiếc áo kia ở trong nước chỉ là một lớp che chắn vô cùng mỏng, hơn nữa còn trong suốt, gần như không có chút tác dụng nào nhưng Nam Khuê còn cảm thấy che trên người khiến cô có cảm giác an toàn hơn.
“Lục Kiến Thành, anh…” Cô nói lắp bắp: “Anh ra ngoài trước, giúp tôi đóng cửa phòng tắm lại, lát nữa xong rồi tôi sẽ tự mình ra.”
“Không được, cơ thể em vẫn chưa khôi phục.” Không ngờ lần này Lục Kiến Thành lại từ chối thẳng thừng.
Cơ thể của cô vẫn còn yếu, trong phòng tắm đều là nước, nếu cô không may trượt chân đập vào đâu đó thì chắc chắn sẽ bị thương, cũng sẽ rất nguy hiểm.
“Nhưng anh như vậy thì tôi cũng hết cách, tôi cũng không thể mặc quần áo tử tế được.” Nam Khuê cắn môi.
Cơ thể cô đã không còn lạnh như trước.
Lúc đầu ngâm nước nóng đã giúp nhiệt độ cơ thể cô tăng lên, hơn nữa không khí trong phòng tắm cũng ấm áp, bây giờ khuôn mặt nhỏ của cô đã đỏ bừng, còn có chút nóng.
Lục Kiến Thành quay lưng về phía cô, vô cùng bá đạo nói: “Vậy được, anh bế em ra, em tự mình lau người thay quần áo.”
“Không…không được.” Nam Khuê đỏ mặt từ chối.
Lục Kiến Thành nghiêm túc giải thích: “Toàn bộ quá trình anh sẽ đều nhắm mắt, tuyệt đối không mở mắt.”
Nam Khuê: “…”
Cô có chút khó xử.
Lục Kiến Thành tiếp tục: “Hoặc bây giờ anh xoay người trực tiếp thay quần áo cho em, em tự chọn đi.”
Vậy cô chắc chắn chọn cách thứ nhất rồi.
Lúc này Nam Khuê mới đồng ý: “Vậy thì được, anh ôm tôi ra, nhưng anh phải đồng ý với tôi, mắt nhất định phải nhắm lại, không được nhìn lén tôi.”