“Được rồi, tỉnh rồi tỉnh rồi, cô Phương đã tỉnh rồi.” Bác sĩ đứng một bên hét to, tỏ ra vẻ vui mừng cực kỳ.
Nhìn thấy Lục Kiến Thành, Phương Thanh Liên trực tiếp bổ nhào vào lòng anh.
“Kiến Thành, là anh? Thật sự là anh? Em không nhìn nhầm đúng không.”
“Hu hu, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh có biết em sợ thế nào không?”
Phương Thanh Liên ở trong ngực anh khóc không ra hơi, giống như sắp ngất xỉu đến nơi vậy.
Ở bệnh viện nghỉ thêm một ngày, sức khoẻ của cô ta đã hồi phục không tồi, Lục Kiến Thành đưa cô ta xuất viện, sau đó tìm một nhà nghỉ để tĩnh dưỡng.
Buổi tối, thấy cô ta đã ngủ rồi, Lục Kiến Thành đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đột nhiên Phương Thanh Liên bò từ trên giường dậy, ôm chặt lấy Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành đẩy cô ta ra, sắc mặt lạnh lùng nói: “Thanh Liên, có những lời anh nghĩ anh đã nói rất rõ ràng rồi, giữa chúng ta sẽ không có bất kỳ khả năng nào nữa.”
“Bây giờ người mà anh yêu là Nam Khuê, anh tuyệt đối sẽ không phản bội cô ấy, cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với cô ấy.”
“Còn về em, anh sẽ cố gắng làm tất cả những gì có thể để bù đắp cho em, còn em muốn nhiều hơn nữa, tha thứ anh không thể nào nhận lời em được.”
Anh gỡ cánh tay Phương Thanh Liên ra, không chút do dự mà rời khỏi phòng.
Lúc này, phía sau lưng truyền tới giọng kêu la đau thương của Phương Thanh Liên: “Anh không sợ em lại tự sát, không sợ em sẽ chết sao?”
Lục Kiến Thành quay lại, đôi mắt ảm đạm cùng thương hại nhìn cô ta.
“Đây là sinh mệnh của em, mỗi người chỉ có một lần, em cứu anh, thì chắc chắn anh cũng sẽ cứu em, nhưng mà mỗi người chúng ta đều nên có trách nhiệm với chính bản thân mình.”
“Nhưng Thanh Liên à, anh không thể lần nào cũng cứu em được, thế nên bản thân em nên cân nhắc cẩn thận.”
Nói xong, Lục Kiến Thành không chút chần chừ mà đi ra khỏi cửa.
Không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo đi vài độ. Phương Thanh Liên nhìn hướng anh vừa rời đi, quỳ gối xuống đất ôm chặt lấy mình.
Nước mắt im lặng rơi xuống. Mỗi giọt nước mắt rơi xuống thì hận ý của cô ta đối với Nam Khuê càng tăng thêm một phần.
“Nam Khuê, là cô, đều là do cô.”
“Nếu như không phải do cô, Kiến Thành vẫn là của tôi, đều do cô, cô cướp đi người đàn ông mà tôi yêu nhất, cô cướp mất tất cả mọi thứ thuộc về tôi.”
“Nam Khuê, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu, tôi sẽ không để cô yên ổn mà sống đâu.”
Lau sạch nước mắt, sắc mặt Phương Thanh Liên trở nên điên cuồng.
Ra khỏi cửa, Lục Kiến Thành lập tức gọi điện thoại: “Chuyện tôi dặn dò đã tra được những gì rồi?”
Trợ lý kích động nói: “Lục tổng, tôi đang định gọi cho ngài, đã liên hệ được rồi, đoàn đội của giáo sư Trương sẽ lên máy bay về nước vào trưa mai, thế nên sáng mai có thể gặp ngài, địa điểm tôi đã chọn xong rồi.”
“Được, gửi địa chỉ cho tôi.”
Ngày thứ hai sau khi gặp Trương xong, Lục Kiến Thành nhìn chằm chằm vào bóng lưng đang rời đi, anh uống một hơi hết cafe trong cốc.
Tảng đá áp lực trong lòng anh bao nhiêu lâu nay cũng nhẹ nhàng rơi xuống.
Uống cafe xong, anh lập tức gọi video call cho Nam Khuê. Nhìn thấy anh, Nam Khuê tự nhiên cảm thấy nhớ anh kinh khủng.
“Đi làm mệt sao? Có ngủ ngon hay không? Có nhớ anh không?” nhìn thấy Nam Khuê, anh hỏi liền một lúc mấy câu.
“Anh hỏi em một lúc mấy câu như vậy, em không biết phải trả lời câu nào?”
“Được, vậy chỉ hỏi một câu quan trọng nhất, có nhớ anh không?”
Nam Khuê không trả lời mà hỏi ngược lại: “Thế còn anh? Có nhớ em không?”
Lục Kiến Thành giơ điện thoại lên, trực tiếp gửi cho Nam Khuê trong video một nụ hôn mạnh mẽ: “Nhớ, rất nhớ rất nhớ.”
“Em cũng nhớ anh.” Nam Khuê vừa nói xong liền nghe thấy tiếng Đông Hoạ gọi cô: “Khuê Khuê, mau đến đây, tớ đã giúp cậu gọi cơm xong rồi.”
“Hoạ Hoạ đang gọi em ăn cơm, vậy em cúp trước đây.”
“Được, đi đi.”
Cúp điện thoại xong, tâm trạng Nam Khuê cực kỳ tốt, khi ăn cơm với Đông Hoạ cũng phá lệ mà tươi tắn.
“Bạn trai cậu lại đi công tác rồi?” Đông Hoạ hỏi.
Nam Khuê gật đầu: “Ừm, gần đây công việc của anh ấy bận.”
“Thật là ngưỡng mộ cậu.” Đông Hoạ bưng mặt mơ mộng.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Nam Khuê cười: “Chúng tớ thì có gì để ngưỡng mộ chứ, hai người đều rất bận, có thời gian cả tuần cũng không gặp được một lần.”
“Hai người bận như vậy còn có thể yêu đương, hơn nữa còn điên cuồng rải cẩu lương, ngược chết người không cần đền mạng, tớ làm sao có thể không ngưỡng mộ chứ.”
“Hả, có sao?” Nam Khuê không nghĩ như vậy.
Đông Hoạ lập tức chỉ mặt cô: “Đương nhiên là có, cậu xem cậu, cả mặt đều viết chữ tôi đang yêu đương, mấy chữ tôi rất hạnh phúc, cả người đều như gió xuân dập dờn vậy.”
“Rõ ràng tới như vậy sao?”
Đông Hoạ gật đầu thật mạnh: “Quả thực không thể rõ ràng hơn nữa, aizaa cô Nam Khuê, kính nhờ cô đó, cho cẩu độc thân như tớ một con đường sống đi.”
Nam Khuê nở nụ cười tươi tắn động lòng người.
“Hoạ Hoạ, cậu đáng yêu như vậy, có một ngày cậu cũng sẽ gặp được bạch mã hoàng tử của mình thôi.”
“Ừ, mượn may mắn của cậu, hy vọng đó là bạch mã hoàng tử chứ không phải ngựa xám.”
Nam Khuê cười phụt một tiếng. Cô che miệng lại, đôi mắt đầy ý cười cong cong nhìn Nam Khuê: “Không thể trách tớ được, thực sự cậu nói quá buồn cười rồi.”
“Ừm!” Đông Hoạ thở một hơi: “Nếu như người có thể hiểu được tâm hồn thú vị của tớ như cậu thì tốt rồi.”
“Vậy cậu lại sai rồi.” Nam Khuê nói: “Tớ thấy vẻ đẹp của cậu còn hơn tâm hồn thú vị nhiều, cô Đông đẹp tới như vậy, không phát huy chút ưu thế thì thật là đáng tiếc.”
“Aiii, Khuê Khuê, yêu cậu, cậu đúng là thiên thần.”
Bởi vì lời khen của Nam Khuê, tâm trạng Đông Hoạ cả ngày đều cực kỳ tốt.
Ăn cơm xong, hai cô gái vừa cười vừa nói rời đi. Hoàn toàn không phát hiện ra, phía sau lưng không xa, Quý Dạ Bạch đang nghiêm túc ngồi nghe hai người nói chuyện.
Xem ra, cô ấy thật sự có bạn trai rồi. Cô không có gạt anh ta. Nghĩ lại thì đúng là anh đã hiểu nhầm người khác rồi.
Vừa ăn cơm xong, Đông Hoạ đã nhận được điện thoại của văn phòng bệnh viện, nói là Quý Viện tìm cô.
Quý Viện?
Đông Hoạ thoáng bối rối, nghĩ bản thân là một nhân viên quèn làm sao có thể ở cùng một chỗ với phó viện trưởng được.
Đông Hoạ thấp thỏm tới gõ cửa phòng làm việc của Quý Dạ Bạch.
“Quý Viện, chào… chào ngài, nghe nói là ngài tìm tôi.” Dù gì cũng là phó viện trưởng của bệnh viện, Đông Hoạ cũng có chút sợ.
“Cô cứ thoải mái đi, tôi tìm cô chỉ muốn nói chút chuyện, không phải chuyện công việc.”
Lúc này Đông Hoạ mới yên tâm, cô vẫn cho rằng cô ở bệnh viện đã làm chuyện gì sai sót kinh động tới cả chỗ phó viện trưởng rồi.
Doạ trái tim bé bỏng của cô sợ hết hồn. Nghe không phải chuyện công việc, Đông Hoạ thoải mái hơn rất nhiều.
“Cô tên là Đông Hoạ đúng không?”
“Đúng vậy Quý Viện.”
“Quan hệ giữa cô và Nam Khuê hình như không tồi.” Quý Dạ Bạch lại hỏi.
Khuê Khuê?
Quý Viện tìm cô lẽ nào muốn tìm hiểu về tình hình của Khuê Khuê. Nói như vậy, Quý Viện thật sự có chút ý với Khuê Khuê sao?
Trong đầu Đông Hoạ đã bắt đầu nghĩ lung tung, vẽ ra cả một màn kịch rồi.
Quý Dạ Bạch khẽ hừ một tiếng, Đông Hoạ lập tức gật đầu: “Vâng, chúng tôi là bạn bè.”
“Tôi vừa nghe cô nói Nam Khuê có bạn trai rồi? Cô nghiêm túc chứ? Có biết tên là gì không?”
Quý Dạ Bạch hỏi liền một lúc mấy câu khiến Đông Hoạ ngẩn cả người ra. Qua một lúc, cô mới trợn tròn hai mắt, không thể tin được mà nói: “Quý Viện, nói như vậy, ngài thật sự thích Khuê Khuê sao?”