Nhìn hai tay Đỗ Quốc Khôn bày ra trước mặt mình, Nam Khuê rốt cuộc nhịn không được nữa.
Cô xoay người, cầm một cái chổi từ ban công, không chút suy nghĩ, dùng sức đánh về phía Đỗ Quốc Khôn.
Nhưng Đỗ Quốc Khôn đâu phải là một người mềm lòng.
Ông ta thấy thế, trực tiếp cướp chổi từ tay Nam Khuê, không nói hai lời, trực tiếp đạp gãy, còn bẻ thành mấy đoạn.
“Con điên này.”
Nam Khuê vội vàng đi tìm điện thoại di động, cô muốn báo cảnh sát.
Trong trường hợp này, cô phải báo cảnh sát.
Vốn dĩ, cô nghĩ Đỗ Quốc Khôn cho dù có ác liệt thế nào, cũng không đến mức thành dáng vẻ vô lại này, cô cũng vẫn nhớ kỹ lời dạy của mẹ trước khi mất, muốn cô đối xử tử tế với ông ta một chút.
Dù sao lúc mẹ con các cô không nơi nương tựa nhất, cùng đường, ông ta đã cứu các cô một mạng.
Tuy rằng ông ta không phải xuất phát từ lòng tốt gì, chỉ là vì du͙© vọиɠ cá nhân của mình, nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy cô, ơn cứu mạng nhất định phải ra sức trả lại.
Mặc kệ nói như thế nào, nếu như không phải Đỗ Quốc Khôn, mẹ sẽ không thuận lợi sinh hạ cô, cô có thể đã sớm chết rồi.
Vì vậy, cô không nghĩ đến việc gọi cảnh sát.
Cô cũng nghĩ rằng nó chuyện riêng.
Nhưng bây giờ có vẻ như không được rồi.
Cô phải gọi cảnh sát.
Nhưng mà, Nam Khuê vừa mới lấy được điện thoại di động, đột nhiên, điện thoại di động đã bị Đỗ Quốc Khôn cướp đi.
“Trả lại cho tôi, ông trả lại điện thoại cho tôi.”
Nam Khuê đương nhiên không muốn, liều mạng đi cướp.
Đỗ Quốc Khôn đương nhiên sẽ không để cô cướp được, Nam Khuê vừa nhào tới, ông ta đưa tay, dùng sức đẩy một cái, Nam Khuê đột nhiên đập về phía sau.
Phía sau cô là bàn trà.
Nam Khuê tránh không kịp, toàn bộ đầu đập mạnh vào bàn trà.
Hơn nữa, còn là một góc bàn trà.
Trong nháy mắt, đầu Nam Khuê lập tức chảy ra máu tươi tanh hồng.
Máu chảy ròng ròng.
Đỗ Quốc Khôn cũng mở to hai mắt, có chút ngoài ý muốn, đây không phải là kết quả ông ta muốn.
“Ông…” Nam Khuê chỉ cảm thấy đau, đau ùn ùn kéo đến nỗi cô hoàn toàn không thể chịu đựng được, còn có một tia ý thức, cô đưa tay chỉ về phía Đỗ Quốc Khôn: “Ông còn là người sao?”
“Cho dù tôi không phải con gái ruột của ông, ông cũng không thể gϊếŧ…”
Lời trong miệng Nam Khuê còn chưa nói xong, hai mắt tối sầm, trực tiếp ngã xuống đất.
Đỗ Quốc Khôn có chút luống cuống tay chân.
Sững sờ đứng một lúc, ông ta bỗng nhiên chạy tới lây lây Nam Khuê, nhẹ nhàng gọi: “Nam Khuê, tỉnh lại, Nam Khuê…”
Thế nhưng, đều không có phản ứng.
Lại nhìn thấy máu tươi trên đầu cô, Đỗ Quốc Khôn càng sợ hãi.
“Nam Khuê, mày mau tỉnh lại, mày đừng dọa tao.”
“Tao nói cho mày biết, mày dọa tao cũng vô dụng.”
Tuy nhiên, Nam Khuê vẫn chưa có phản ứng.
Đỗ Quốc Khôn càng thêm sợ hãi, ông ta đưa tay, nhẹ nhàng đặt một ngón tay dưới mũi Nam Khuê.
Khi điều tra thấy cô còn hô hấp, Đỗ Quốc Khôn rốt cục thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may còn sống, không chết là được rồi.
Ông ta tuy rằng thích đánh cuộc một chút, nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ tới muốn gϊếŧ chết người nha.
“Tao đã sớm nói rồi, tao chỉ muốn tiền, là mày ép tao, nếu mày ngoan ngoãn gom đủ tiền cho tao, nếu mày không muốn lấy điện thoại báo cảnh sát, tao cũng sẽ không đối xử với mày như vậy.”
Đỗ Quốc Khôn nói với Nam Khuê, mạnh mẽ tìm cho mình một chút an ủi.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng vang lên.
Ngay sau đó, một giọng nói vô cùng sốt ruột truyền đến: “Đã làm xong chưa.”
“Anh Vũ, anh đừng nóng vội, nhanh thôi nhanh thôi.”
“Đỗ Quốc Khôn, mày cũng đừng quên, cách thời hạn tao cho mày chỉ có mười phút, nếu mày không lấy được tiền, thì tay và chân mày lìa khỏi cơ thể.”
“Anh Vũ, em biết, anh yên tâm, em nhất định sẽ làm anh hài lòng.”
Đỗ Quốc Khôn lại nhìn Nam Khuê một lần nữa, sau đó thở dài: “Cũng tốt, mày ngất xỉu rất đúng lúc, nếu mày không gom đủ một trăm vạn này, vậy thì để mày tự mình đi trả nợ một trăm vạn này đi.”
“Ông đây nuôi mày hơn hai mươi năm, bây giờ chỉ thu một khoản tiền nuôi dưỡng, cũng coi như tận tình tận nghĩa với mày rồi.”
Rất nhanh, Đỗ Quốc Khôn mở cửa.
Cửa vừa bị mở ra, bên ngoài có mấy người cao lớn lập tức xông vào, ngay lập tức, trong phòng có chút không thể chịu đựng được, có vẻ vô cùng chật hẹp.
“Tiền đâu?” Người cầm đầu, trực tiếp đặt câu hỏi.
Thấy Đỗ Quốc Khôn hai tay không, gã lập tức tức giận, một tay nhấc cổ áo ông ta chất vấn: “Tao hỏi mày, tiền đâu? một trăm vạn đâu? Mày có muốn cánh tay và chân không?”
Đỗ Quốc Khôn lập tức run rẩy nằm sấp trên mặt đất, sợ tới mức liên tục cầu xin tha thứ: “Anh Vũ, anh… anh bớt giận, em không nỡ bỏ cánh tay và chân của em mà.”
“Tuy rằng em không lấy được một trăm vạn, nhưng em có cách thứ hai, không chỉ có thể giúp anh lấy được một trăm vạn, nói chứ một ngàn vạn, năm ngàn vạn cũng không có vấn đề gì, Anh Vũ, anh muốn nghe một chút không?”
Nghe đến đây, người được gọi là anh Vũ rốt cục cũng có chút hứng thú.
“Có chuyện gì mau nói.”
“Vâng, anh Vũ, người phụ nữ này…” Đỗ Quốc Khôn chỉ chỉ Nam Khuê đang ngất xỉu trên đất: “Nó là con gái nuôi của em, chồng nó, cũng chính là con rể em, anh có biết là ai không? Tổng giám đốc của Lục thị.”
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất./
Ai ngờ, anh Vũ nghe xong, giống như nghe được chuyện cười.
Gã đưa tay, dùng sức vỗ vỗ hai má Đỗ Quốc Khôn: “Đỗ Quốc Khôn à Đỗ Quốc Khôn, giấc mơ của mày thật đẹp!”
“Tao khuyên mày nên nhanh chóng tỉnh lại, tổng giám đốc của Lục thị? Làm khổ mày bịa ra rồi, sao không nói ngọc hoàng đại đế luôn đi?”
Nói xong, không chỉ có gã.
Ngay cả người phía sau gã cũng cười phá lên.
Đỗ Quốc Khôn chỉ có thể cố gắng giải thích: “Anh Vũ, em không có lừa anh, em thật sự không lừa anh.”
“Vậy mày cảm thấy, tao sẽ tin tổng giám đốc Lục ngay cả trả một trăm vạn cho cha vợ của mình cũng không có sao?”
“Anh Vũ, anh tin em đi, nếu không như vậy, anh dùng điện thoại của nó gọi điện thoại qua xác minh một chút.”
Đỗ Quốc Khôn lập tức đưa điện thoại di động của Nam Khuê cho Vũ Bằng.
“Mày có biết mật khẩu không?” Vũ Bằng nhướng mày.
“Chuyện này có gì khó khăn, con nhỏ này từ nhỏ đến lớn mật mã gần như đều là sinh nhật của mẹ nó và nó, em đương nhiên biết.”
Đỗ Quốc Khôn suy nghĩ một chút, sau đó nhập sinh nhật Nam Thu Ngữ, quả nhiên mở được.
Vũ Bằng vốn không có chút hứng thú nào, cũng hoàn toàn không tin.
Tuy nhiên, khi Đỗ Quốc Khôn tìm ra ghi chú lưu đầu tiên là về cái tên “Lục Kiến Thành” trong danh bạ điện thoại của Nam Khuê, gã lập tức ngồi nghiêm chỉnh, hứng thú.
Đỗ Quốc Khôn mở khóa trước mặt gã, lướt danh bạ trước mặt gã, không có khả năng gian lận.
Vậy thì chỉ có một khả năng, cái tên này quả thật đã tồn tại trong điện thoại này từ lâu.
Hơn nữa, còn lưu ở thứ nhất, xem ra quan hệ thật sự không tầm thường.
Lục Kiến Thành?
Tổng giám đốc Lục thị, gã nhớ rõ, hình như đúng là cái tên này.
Chẳng lẽ đúng như lời Đỗ Quốc Khôn nói, người phụ nữ này thật đúng là vợ của Lục Kiến Thành?
Nếu đúng như vậy thì quá tuyệt.
Thật sự là “Tốn nhiều công sức tìm kiếm mà không được, nhưng lại tìm thấy một cách tình cờ không tốn gì”.
“Gọi đi.”
Nghe được giọng nói của Vũ Bằng, Đỗ Quốc Khôn lập tức kích động lấy lại điện thoại, đồng thời nhấn gọi.
Tiếng lẩm bẩm vang lên, mọi người đều nín thở chờ đợi.