Không bao lâu chỉ còn một ngày nữa là đến mùng một tết, hôm nay Khinh Nhi dậy sớm hơn bình thường. Cô dự định đi siêu thị mua ít đồ về dự trữ cho mấy ngày tết, rồi sẽ cắm rễ trong nhà vẽ truyện để cố hoàn thành xong nhân vật trước ngày dự kiến. Cô sửa soạn rồi thay đồ, xong lại nhanh chóng bước ra khỏi nhà.
Trước khi tới siêu thị mua đồ, Khinh Nhi ghé qua tiệm bánh mì kẹp kia để ăn sáng. Vì là gần tết nên hôm nay quán lại tấp nập hơn ngày thường, phố xá vì thế mà mới sáng cũng đã nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày. Đứng chờ xếp hàng không bao lâu thì tới lượt cô, sau khi gọi món xong cô cũng nhanh chóng lấy số đứng đợi. Đứng đợi chưa bao lâu Khinh Nhi lại thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua ngay dòng người đang đứng xếp hàng kia, là Lưu Cao Dương.
Thấy anh Khinh Nhi không khỏi ngạc nhiên, cửa hàng đã thông báo nghỉ lễ, nhân viên cũng đã được nghỉ phép hết, vậy thì tại sao anh lại xuất hiện ở đây? Đang chăm chú nhìn vào anh thì giống như đã phát giác ra được anh bỗng quay qua nhìn cô, thấy được ánh mắt của Lưu Cao Dương Khinh Nhi lập tức quay đi né tránh, tim cô như muốn nhảy cẫng ra ngoài lại mang theo chút chột dạ. Đợi được một lúc thì phần ăn của cô cũng đã xong, vừa hay lúc ấy anh cũng đang gọi món.
"Lấy một phần Pate trứng không lòng đỏ, cảm ơn."
Vẫn là món ăn quen thuộc ấy, lúc lấy đồ ăn Khinh Nhi cũng không dừng được mà cứ vô thức liếc về phía anh thêm vài cái rồi cũng nhanh chóng rời đi. Lúc đang rời khỏi nơi đấy cô còn có thể thấy được anh như đang nhìn mình, rồi khi đã đi khá xa cô quay người lại nhìn thì thấy anh nhẹ nhàng bước tới chỗ mà hồi nãy cô đã đứng, rồi âm thầm đứng đó đợi món của mình. Không nghĩ nhiều nhìn được một lúc cô cũng quay mặt rời đi.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, s1apihd.com, Vieread, s1apihd.com những chỗ khác đều là copy.
Vào đến siêu thị Khinh Nhi đi loanh quanh mua cho mình vài món đồ, đồ ăn vặt, đồ ăn tươi sống, dụng cụ cần thiết để thay mới, mọi thứ đều lựa rất kĩ. Một hồi lâu điện thoại cô vang lên. Là Yên Yên gửi cho cô một số tiền.
Lâm Yên Yên: [Mẹ kêu em gửi chị coi như là bao lì xì sớm.]
Khinh Nhi mỉm cười nhắn lại: [Cảm ơn dì giúp chị.]
Sau đó cô cũng gửi lại một số tiền cho Yên Yên: [Đây là tiền lì xì sớm cho em.]
Lâm Yên Yên: [Ôi yêu chị quá! Cảm ơn chị nhiều.]
Sau đó Khinh Nhi nhanh chóng đi tính tiền, tính tiền xong xuôi cô tranh thủ xách đồ đạc đi về. Siêu thị này gần sát The Light nên khi đi cô đều phải đi ngang qua đấy, đúng lúc đang gần tới The Light thì ở phía xa cô đã thấy được bóng dáng của Lưu Cao Dương đang đứng trước cổng, anh vẫn đang ăn bánh mì, trên tay thì cầm điện thoại lười biếng lướt, tốc độ ăn của anh rất chậm rãi, khi nhai không hề phát ra tiếng động. Khinh Nhi thấy anh cũng vô thức khựng lại, sao giờ này anh lại đứng ở đây, anh không về nhà sao?
Khinh Nhi giả vờ như không thấy gì lại cố tình đi thật nhanh để lướt qua anh, gần tới phía này Lưu Cao Dương chợt ngưng lại ngước lên nhìn cô. Cô có đôi chút cứng đờ nhưng vẫn ráng bước nhanh đi tiếp, vừa mới đi qua anh được vài bước chân thì bỗng một giọng nói trầm ấm, khàn khàn vang lên.
"Đợi đã."
Khinh Nhi ngừng bước, tim như ngừng đập, cả người vô thức đông cứng lại như chột dạ, sao anh lại chủ động kêu mình nhỉ. Cô chầm chậm quay đầu lại nhìn anh rồi đáp.
"Anh kêu em ạ?"
"Ừm." Anh lúc này vẫn đứng yên tại chỗ không có ý định tiến tới, tay đang cầm điện thoại kia chỉ xuống đất lười biếng nói: "Rớt đồ rồi kìa."
"Dạ?" Cô lúc này mới nhìn theo hướng chỉ của anh, đúng là rớt thật.
Vì cô mua quá nhiều đồ nên đáy bịch đã bị rách một mảng, đồ trong bịch kia cũng rớt ra kha khá, đa số đều là những vật dụng cá nhân của cô. Khinh Nhi thấy thế lủi thủi đi lại lụm đồ lên, tay bên kia của cô còn xách thêm hai bịch đồ nữa nên lúc này Khinh Nhi có chút khó khăn mà ngồi xuống hốt đồ lại, cô định bỏ hết đồ đã rớt vào bịch khác nhưng vì quá cồng kềnh mà cái bịch đang rách ít kia bị cà xuống đất rồi "xoạt" một cái đã rách luôn một mảng thật lớn, đồ trong đó rớt ra hết không chừa lại cái nào. Khinh Nhi lúc này như đứng hình không biết nên làm gì chợt thở dài mệt mỏi, sao lại xui xẻo thế này nhỉ. Thấy được cảnh trước mắt Lưu Cao Dương không khỏi buồn cười, cũng cảm thấy khổ sở giùm cô, lúc này anh không còn đứng yên một chỗ nhìn nữa mà lên tiếng.
"Cô đợi chút, tôi lấy bịch khác cho."
Nói xong anh tiến lại chỗ xe của mình rồi vào trong xe lấy ra một cái bịch đen khá bự xong đưa lại cho cô.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, s1apihd.com, Vieread, s1apihd.com những chỗ khác đều là copy.
"Đây dùng đỡ đi."
"À." Cô chợt có chút bối rối nhìn anh rồi nhận lấy: "Cảm ơn ạ."
Sau đó cô nhanh tay hốt lại mớ đồ của mình, anh thấy thế cũng ngồi xuống giúp cô một tay. Những thứ đồ cô mua đa số đều là màu vàng hoặc cam, làm anh không khỏi tò mò.
"Cô thích màu vàng à?"
Cô khựng lại sau đó gật đầu đáp: "Vâng ạ, vì nó nhìn giống màu mặt trời."
Anh dừng tay lại: "Cô thích mặt trời?"
"Ừm." Khinh Nhi gật đầu trên môi nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Sau khi nhặt xong hết đồ, cô và anh cùng nhau đứng dậy.
"Cảm ơn anh nhiều." Khinh Nhi cúi đầu định chào tạm biệt thì bỗng nhớ đến gì đó mà hỏi: "Sếp sao anh lại ở đây? Gần tết rồi mà vẫn đi làm sao ạ?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. TruyenHD
2. TruyenHD
3. TruyenHD
4. TruyenHD
=====================================
"Ừm, còn khá nhiều việc chưa xong." Anh gật đầu rồi tiếp tục ăn cho xong bánh mì trên tay mình.
Cô hoang mang nhìn anh, bình thường trong giờ làm đều thấy anh khá thảnh thơi, trong phòng nghỉ nhân viên nhiều lúc còn thấy anh nằm ngủ ngon lành như thể không có gì để làm, vậy mà thật ra anh lại rất bận. Ngày nào cũng tăng ca, nghỉ lễ cũng phải làm. Bây giờ cô mới nhận thấy làm sếp thật ra cũng chẳng sướиɠ như mình tưởng tượng.
"Anh làm vậy rồi không định ăn tết sao ạ?"
Lưu Cao Dương nhìn Khinh Nhi, anh nuốt xong đồ ăn trong miệng rồi mới lên tiếng: "Mai mới tết ráng hôm nay làm cho xong."
"Ồ... vậy sếp làm việc tiếp đi ạ, em xin phép đi đây." Cô cúi đầu chào tạm biệt anh rồi quay mặt đi, chưa đi được bao nhiêu bước anh lại lên tiếng.
"Gượm đã..."
Cô quay lại nhìn anh.
Anh lúc này tuy ôn hòa nhưng khuôn mặt biểu lộ có chút khó nói mà lên tiếng: "Chuyện lúc trước Tống Hiểu Phong nói cô đừng để tâm."
"Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi cô."
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, s1apihd.com, Vieread, s1apihd.com những chỗ khác đều là copy.
Khinh Nhi có chút hoang mang rồi âm thầm nhớ lại, sau đó mới phát giác ra anh là đang nói đến chuyện gì. Cô lúc này cũng nhẹ nhàng cười sau đó lên tiếng: "Không sao đâu ạ."
"Thật ra cậu ta cũng không có ý gì quá đáng đâu." Lưu Cao Dương ánh mắt nghiêm túc nhìn cô thành khẩn nói: "Nếu thấy ấm ức thì cứ nói tôi, tôi thay cô giải quyết cậu ta."
Khinh Nhi mở to mắt nhìn anh như không thể ngờ anh lại có thể nói ra được những lời này, làm cô chợt nhớ lại lúc trước khi cô bị quản lý chèn ép anh cũng từng an ủi cô như vậy. Lúc này tim Khinh Nhi không khỏi rung động, mặt cứ thế mà nóng dần lên, cô khó khăn nói.
"Không sao ạ, chắc sếp Tống hiểu lầm thôi, sếp đừng quan tâm."
"Hiểu lầm?" Bỗng dưng giọng anh có chút lạnh lại, mặt đăm đăm nhìn cô.
"Vâng, chắc sếp Tống nghĩ em để ý sếp nên mới thế. Dù gì cũng là hiểu lầm không đáng để sếp để tâm đâu ạ." Cô cười cười đáp như thật sự đã bỏ qua mọi chuyện.
"Vậy là không để ý thật?"
Nghe tới đây cô mới chợt nhìn vào mắt anh, lúc này có thể thấy mặt anh hơi đen lại, mang theo thần sắc khó chịu lại lạnh lùng đến sợ.
"Vâng?" Cô hoang mang đáp.
"Không có gì." Anh quay mặt đi bước thẳng vào The Light: "Về đi."
Sau khi nói xong anh đi một mạch vào cổng để lại cô vẫn hoang mang đứng đấy đờ ra, một hồi sau cô mới tỉnh táo lại mà về nhà. Nhưng trong đầu Khinh Nhi vẫn mang theo rất nhiều dòng suy nghĩ, anh như thế là sao? Thái độ, rồi câu nói kia là ý gì? Có phải anh cũng để ý cô rồi không? Hay là nói anh cũng có tình cảm với cô chăng. Được một lúc Khinh Nhi mới tự nhủ với mình không được để bản thân suy nghĩ quá nhiều, chắc câu nói kia cũng chẳng có ý gì khác đâu, không thể để mình mơ mộng quá mức kiểm soát được.
Về tới nhà cô cũng chuẩn bị soạn đồ rồi tân trang lại vài thứ cho bản thân, sau khi soạn xong hết cô dọn dẹp lại nhà cửa các thứ, xong xuôi thì cũng đã gần trưa. Cô lúc này bỗng nhiên nhớ tới Lưu Cao Dương vẫn chưa trả lời tin nhắn kia của mình, vì chuyện đó mà bấy lâu nay Khinh Nhi mới không muốn nhắn tin cho anh nữa, nhưng chợt nghĩ anh hôm nay vẫn phải đang tiếp tục làm việc một mình, trưa cũng chưa chắc sẽ ăn uống đầy đủ nên không khỏi chồn bồn, cô lấy hết dũng cảm mở lời nhắn với anh.
[Sếp, anh có muốn ăn trưa chung không.]
Lưu Cao Dương bên này đang ngồi làm việc thì nghe tiếng tin nhắn vang lên, anh lấy điện thoại coi thử mới thấy là tin nhắn của cô. Bấm vào rồi Lưu Cao Dương mới chợt hoảng hồn nhận ra chữ [Ừm.] để trả lời cho lời mời đi ăn kia của cô vẫn chưa được gửi đi, bấy lâu nay lại quên mất nên lúc này anh không khỏi có chút tội lỗi, vốn còn định từ chối vì còn rất nhiều hồ sơ chưa coi xong nhưng giờ coi bộ từ chối nữa thì anh sẽ bức rứt mất thôi. Vì thế nên anh liền nhắn lại.
[Được.]
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, s1apihd.com, Vieread, s1apihd.com những chỗ khác đều là copy.
Nhận lại được câu trả lời Khinh Nhi không khỏi vui vẻ, một chút cảm xúc bực tức với khó chịu vì anh không trả lời cô trước đó cũng đã tan biến lúc nào không hay. Cô lập tức đáp lại.
[Vậy em tới đó nhé?]
Lưu Cao Dương: [Mười lăm phút nữa ra trước tiểu khu đi, tôi đón cô.]
Khinh Nhi: [Vâng ạ.]
Cô nhanh chóng thay đồ rồi sửa soạn lại đôi chút, trước khi đi còn cố tình tô một ít son lên môi nhìn cho tươi tắn. Sau đó liền lập tức rời khỏi nhà, vừa bước ra tới tiểu khu Khinh Nhi liền lập tức có thể thấy được xe của anh. Cô bước lại nhẹ nhàng mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi lên.
*Truyện chỉ đăng ở Dembuon, s1apihd.com, Vieread, s1apihd.com những chỗ khác đều là copy.
"Ăn ở đâu?" Anh quay qua nhìn cô hỏi.
"Quán bún cá gần đây khá ngon, anh ăn bún cá được chứ?" Cô cũng nhìn lại anh rồi hỏi ý.
Anh chợt im lặng một lúc, sau đó lên tiếng: "Bún cá có cà chua đúng không?"
"Ừm." Cô nhanh chóng đáp, sau đó lại hỏi tiếp: "Anh không ăn được cà chua à?"
Lưu Cao Dương nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại lắc đầu: "Không có, ăn được."
"Ồ, vậy là anh không thích ăn cà chua ạ?" Cô cất giọng hỏi tiếp, rồi lấy điện thoại ra tìm kiếm vài quán ăn gần đây.
Anh khẽ mím môi rồi nhẹ nhàng gật đầu, Khinh Nhi thấy vậy liền đề nghị món khác: "Vậy đi ăn phở bò nhé? Anh ăn được phở bò không ạ?"
"Được." Anh gật đầu mắt vẫn nhìn vào cô.
Thấy thế cô mỉm cười rồi lập tức đưa địa chỉ cho anh coi, coi xong anh cũng nhanh chóng quay mặt đi rồi khởi động xe, lúc quay đi Lưu Cao Dương lại khẽ cong môi, nhẹ nhàng nở một nụ cười trông vô cùng vui vẻ.