Nhân Đạo Độc Tôn Xuyên Không Đi Bán Nón Xanh

Chương 7: Từ Mẫn Quân

Nàng càng thêm thích thú, mạnh dạn vụt ©ôи ŧɧịt̠ đến đỏ ửng cái má xinh xinh, đôi má bây giờ đã đau rát vì bị ©ôи ŧɧịt̠ hắn lên tới đáng thương

“Mau mau ngậm lấy, sữa sắp ra rồi “ – Hắn giật giật một cái, như bị mất kinh phong, tâm trí điên cuồng gào thét, thân thể thanh niên run bần bật như báo hiệu sắp xuất ra một đống tϊиɧ ŧяùиɠ đặc sệt

Nắm bắt được suy nghĩ của Sâm Ly nàng cố gắng hạ đôi môi hồng hào lớn ra hết cỡ

“Aaaa… ta cố gắng mở to hết cỡ rồi, của ngươi khủng bố như vậy, rách họng ta mất” – Nàng há to họng nỉ non nói với hắn

Phải biết rằng ©ôи ŧɧịt̠ của hắn quá lớn, đối với cái miệng của một mỹ phụ trưởng thành dù có cố lắm cũng không thể ngoặm hết ©ôи ŧɧịt̠ hắn vào hết bên trong.

Một tiểu hài nhi nhỏ nhắn như nào không thể nào nuốt trọn hết được

Tự nhiên trong lòng Từ Công Phụng sinh ra cảm giác lo lắng, bất an. Sợ hắn sẽ mắng chửi nàng vì không làm cho hắn được thoải mái

Cố hết sức ngậm lấy. Giương đôi mắt chờ mong nhìn về phía hắn

“Phụt phụt phụt” – “Tiểu hài nhi, cái miệng ngươi thật bót, cái miệng l*и của ngươi.. aaa hừ.. sướиɠ ta raaaa”

Từng đoạn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cứ thế mà trào ra, cổ lực lượng nồng đậm tuôn ra xối xả vào trong cuống họng, từ khoan miệng ấy thế mà không chịu được lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ dồi dào của hắn xuất ra, nhất thời làm mồm nàng to tròn như cái bong bóng nước, hẳn là do nàng không thể nuốt hết tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn

“ưm… sữa… sữa của huynh thật đặc… ta … ực…. ực… uống không hết”

Vì đối với hắn, nàng chỉ là chỗ xả tϊиɧ ɖϊ©h͙. cho nên lần này cũng không kiềm chế mà ra rất nhiều. Hắn ôm cái đầu nàng sâu hết cỡ, từ đôi mắt thế mà ngấn lệ ra từng giọt.

Ực

Ực

Cố gắng nuốt từng ngụm xuống tận dưới bụng

Nàng thở hổn hển khó khăn, nhè ra không ít

“Huynh ra nhiều thế?” Từ Mẫn Quân thoáng sờ xuống bụng nàng, lộ ra dáng vẻ kinh ngạc. Từ bụng nhô lên vài cm…

Bụng nàng đã to ra hơn quá nhiều chỉ vì lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙ khủng bố của Sâm Ly

“Sao? có ngon không?” – Hắn liếc mắt thoả mãn nhìn về phía Từ Mẫn Quân, thấy nàng vẫn còn đang cố gắng hết sức nuốt từng ngụm, tựng ngụm vào trong cơ thể. Nhìn tội vô cùng

Khuôn mặt hồn nhiên lúc bấy giờ đã có phần mệt mỏi, từ má cho tới mũi cả tóc nàng đều nhầy nhụa tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn, ánh mắt dịu dàng đầy chăm chú. Nàng thoả sức vừa liếʍ láp cẩn thận thân ©ôи ŧɧịt̠, nhẹ nhàng kéo lấy đầu lưỡi làm sạch hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn vấn vương trên nhục côn, vẻ mặt thoã mãn khó tả.

“Mùi thật kỳ lạ nhưng tạm được” – Nàng gật gù một tí, miệng vẫn lắp bắp nói ra vài lời tới hắn

“Từ giờ nàng sẽ là cái bồn chứa tinh của ta, mỗi lần ta muốn xả tinh liền sẽ đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào họng nàng được chứ?” – Hắn bắt đầu liếc mắt xuống thân thể Từ Công Phụng, sau khi vô tình nói ra những lời này, trên thân ©ôи ŧɧịt̠ cũng không hiểu lại dựng đứng ra sừng sững như muốn nổ tung…

“Bồn chứa tinh…? Ta không hiểu nhưng nghe thích thế nhỉ?” – Nàng cảm thấy khó hiểu trong lòng khi nghe Sâm Ly nói từ này, trong vô thức từ trên thân bụng xuống dưới háng, từng đoạn ngọc dịch da^ʍ thuỷ tí tách chảy ra

Hắn bắt đầu lật nàng xuống dưới, hai tay bắt đầu không tự chủ giơ lên ngực nàng, nắn nót thô bạo

“Ngươi còn đứng đó làm gì? Mau ra đây” – Trong thoáng chốc, hắn nhìn thấy một người từ cách đó không xa. Mặc một trường bào áo trắng từ trong, khoác áo choàng đen tuyền. Đang đứng từ xa với ánh mắt cực kì dâʍ ɖu͙©, trong vô thức quần cũng đã tự cởi ra. Để lộ ©ôи ŧɧịt̠ 7CM trước mắt

“A… Sư Huynh… ngươi cũng muốn cho ta uống sữa?” – Nàng trố mắt nhìn về phía vị sư huynh ruột của mình, thấy hắn tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ sốc lên xuống liên hồi tỏ vẻ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ

Lấp ló từ trong luỹ tre, hắn thở dốc từng hồi

Lần đầu tiên cảm giác được cảnh tượng trước mắt, thật không thể ngờ được muội muội mà hắn yêu quý đang quỳ rạp xuống ngậm ©ôи ŧɧịt̠ to tổ bố của một người thanh niên chỉ vừa mới gặp mặt

Nhưng không thể hiểu tại sao? Hắn lại không tức giận, ngược lại trong thân tâm lại cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực kì, tự nhiên lại vừa nhìn tên Sâm Ly này vừa chơi đùa Từ Mẫn Quân vừa đứng đó thủ da^ʍ, hắn đã ra được 3 lần rồi…

Nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là cái tên Sâm Ly này quá ác độc, nàng chỉ là thân một tiểu nữ nhi mới lớn, việc tốn hai canh giờ chỉ quỳ đó ngậm ©ôи ŧɧịt̠ của Sâm Ly, khiến hắn vừa cảm thấy đáng thương cho nàng vừa cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ

Từ Lãm đi tới bên Từ Mẫn Quân, trước ánh mắt ngây thơ vô số tội của nàng, hắn vẫn vô thức đưa thẳng ©ôи ŧɧịt̠ về phía trước nàng, tay vẫn không quên sốc mạnh thân ©ôи ŧɧịt̠, cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột cùng.

“Ta… ta xin lỗi.. nhưng ta sướиɠ quá…” – Khuôn mặt mộng mị tà da^ʍ đã che hết đi lý trí của hắn,

Từng bước lại gần muội muội ruột của nàng, đang tính đút ©ôи ŧɧịt̠ vào họng nàng thì lại bị Sâm Ly ngăn cản

“Ngươi sợ mình sống chưa đủ lâu rồi à?” Nói xong hắn phất tay đẩy vị này ra xa vài mét. Bất quá từ đôi bàn tay lại hơi tê rần một chút, đối phó với một người có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, quả là quá khó khăn

“Chúng ta là ruột thịt, không thể a sư huynh…” – Nàng đứng lên đi lại phía Từ Lãm đối diện với hắn lạnh lùng nói

Trước cảnh này Sâm Ly cũng lặng yên không nói gì thêm, nhưng trong ánh mắt có một vài tia khinh bỉ không nói thành lời

“Ta…” – Trước một sự thật tàn khốc, hắn không thể nói được gì thêm