"Vụt"
"Aaa"
Sâm Ly bồn chồn nhìn xung quanh, nhìn thấy khung cảnh trước mắt quá lạ lẫm.
Hắn đâu ngờ rằng, chỉ một giấc ngủ vội để kịp giờ đi làm, mà lại thành ra thế này.
Trợn hai con mắt, nhìn ráo riết xung quanh. Hắn không biết đây là đâu
"Chụt chụt"
Bỗng có tiếng gì đó, nghe giống tiếng động của một cô gái
Chưa kịp định hình lại, hàng tá ký ức và thông tin vội bay vào đầu hắn
"Khực.. sao thấy thoải mái quá"
"Ca ca, huynh hôm nay làm sao đó" Tiếng thánh thót từ một giọng nói còn trẻ, đoán chừng là một tiểu cô nương tầm 16 tuổi
Nàng đang nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ dài 20 cm của hắn ra sức nhe đôi môi vẫn còn vương trên mũi ít tϊиɧ ŧяùиɠ, ngoặm lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn ra sức mυ'ŧ chùn chụt.
"Ư.. sướиɠ.. muội là muội ruột của ta. Chuyện này là sai trái, dừng.." – Nhược Hy quét mắt nhìn xuống, nhìn về phía muội muội mình đang ngoan ngoãn cố nhét hết miệng vào thân ©ôи ŧɧịt̠ kia
"Đáng ghét, ȶᏂασ người ta tới có thai luôn rồi còn nói thế. Xem ta phạt huynhh" - Nàng trừng mắt về phía Sâm Ly, đôi mi cong lên đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, dùng sức hút mạnh ©ôи ŧɧịt̠ hắn
"Không... Ta ra..." Hắn vô thứ ôm đầu Nhược Hy vào tít sâu thân ©ôи ŧɧịt̠, xuất hết tϊиɧ ŧяùиɠ xuống cổ họng nàng.
"Ô....ô...ọc... Sư huynh... Ọc...nhiều quá" Nàng cố đẩy hắn ra nhưng không thành, hai mắt ứa đầy nước mắt, việc hắn nắm mớ tóc nàng ghì lại vào sâu khiến nàng không thể thở, chỉ còn cách cố nuốt hết từng giọt tϊиɧ ŧяùиɠ đặc ngắt của vị sư huynh ruột này
"ỰC... ỰC" – “Thật nhiều” “Ư.. ta no” – Nàng càng nghĩ càng sợ hãi, lần đầu tiên sư huynh lại ra nhiều tới như vậy, lần này nàng phải ngoặm hết cả họng và cố nuốt tận ba bốn hồi mới hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống bụng. Đến nỗi ở bụng còn thoi thóp to ra một tí, hẵn là nàng đã nuốt quá nhiều tϊиɧ ŧяùиɠ của hắn
Một thân ảnh như quỷ hờn bất chợt hiện diện ra trước mắt, tàn hồn này mỏng manh yếu ớt, dường như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào, chỉ thấy bản thể là một thanh niên nhìn y đúc hắn, chỉ khác ở khí chất và mái tóc có phần yếu đuối hơn nhiều “Ngươi trả lại thân xác cho taaa”
Sâm Ly nhíu mày, hoá ra đây là bản thể ở thế giới này, là người đã hãʍ Ꮒϊếp Nhược Hy tới có thai, cũng chính là cha của Nhược Lăng, hắn phất tay trầm ngâm một chút
-
“Nhược Hy… ta đã làm việc này đối với ngươi bao nhiêu lần rồi?” – Đưa mắt xuống dưới nhìn xuống, hắn thấy Nhược Hy vẫn còn đang nắm lấy thân ©ôи ŧɧịt̠ của hắn ra sức bóp chặt, ba hồi lè lưỡi lên liếʍ mạnh đầu khấc, bốn hồi lại đập chan chát ©ôи ŧɧịt̠ hai mươi cm vào lưỡi nàng, tỏ vẻ rất thích thú
“Ca ca xấu.. hãʍ Ꮒϊếp người biết bao nhiêu lần, khiến cho người ta có thai rồi còn làm mặt ngu ngơ ư?” – Nàng trừng mắt nhìn về phía hắn, hai tay mãnh khãnh giơ nhẹ xuống hông chống nạnh, vệnh cặρ √υ' cỡ trái cam ưỡn lên vừa trách vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn
“Có thai… ta làm muội ruột có thai ư?” – Hắn trợn mắt nhìn xuống Nhược Hy, có vẻ hơi sợ hãi, nhưng rồi thoáng cũng bình tĩnh đôi chút. Khoản một hồi sau, hắn lấy tâm thế của một người mới, xem như đây là chuyện bình thường rồi nên lần này hắn phải tập làm quen thôi
“Đúng… con của chúng ta đang nằm kế bên kia kìa” – Nàng lại hôn lên má hắn, đưa ngón tay chỉ về phía đằng sau lưng, ở đó có một tiểu tử chừng 10 tuổi.
Mà tàn hồn lúc này càng thêm phẫn nộ, hắn ta không thể chạm tới mẹ con Nhược Hy và Nhược Lăng lòng thét gào đau đớn, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía Sâm Ly, biết được điều đó. Sâm Ly cuối cùng cũng giải thích “Bây giờ ngươi chỉ còn một cách duy nhất, đó là nhập tàn hồn mình vào đứa bé này, chính thức trở về thực tại, ta chỉ có thể giúp ngươi bằng cách đấy”
“Được được! Chỉ còn mỗi cách này” Tàn hồn phấn chấn không thôi, quan hệ giữa hắn và Nhược Hy quá mức phức tạp, lý do mà hắn chấp nhận sự việc này vì hồi còn quá khứ, hắn tình cờ biết được đứa con nay thật ra không phải của hắn mà là của người khác, chính vì vậy. Nhược Ly chấp nhận đoạt xá Nhược Lăng để trở về bên Nhược Hy
“Trước mắt ta chưa có cách, để xem chiếc hộp này làm được những gì” Sâm Ly nghiêng người nắn nắn chiếc hộp hình vuông kế bên, thoang thoảng có khí tức màu hắc ám đen tuyền. Hắn quay mắt qua nhìn về phía cạnh giường, thì há hốc mồm nhìn về phía tiểu tử này
Vẫn còn đang ngơ ngác nhìn về phía hắn. Đôi tóc chẻ xuống nữa vai, miệng má lúm đồng tiền. thân mặt áo xanh trắng gọn gàng nề nếp, trên trán có một vết xước nhỏ. Hai tay đang chuẩn bị ôm lấy hắn
“Phụ thân, hai người làm cái gì mà vui thế?” – Tiểu Tử 10 tuổi vẫn còn nhìn chằm chằm về phía hắn và Nhược Hy
Phốc !
“Con nít con nôi, biết cái gì mà hỏi. Hài da.. ta chỉ là cho mẫu thân ngươi uống sữa mà thôi nha”
Bất chợt lúc này, từng toả linh khí hội tụ trong tiềm thức bỗng bừng sáng. Ý niệm của hắn dần câu thông với quả cầu hắc ám đen tuyền này, một trận âm thanh màu nhiệm phát ra “Chủ nhân” Ánh mắt rung động nhìn về phia Sâm Ly
Một tiểu nữ hài thoắc hiện biến ra, hình thành một sợi tàn hồn vô hình mà chỉ có Sâm Ly thấy “Nguyện vì chủ nhân chính chiến sa trường” Thanh âm thanh mãnh cất tiếng lưu loát, hàng vạn muôn hoa sắc thắm nở rộ, từng mớ ký ức chuôi vào trong tâm trí Sâm Ly, gây lên một trận đau đớn đinh tai nhức óc.