Chỉ mấy câu ngắn ngủi, không những nhẹ nhàng phủi sạch tội trạng của mình, mà còn thu hút sự chú ý của mọi người vào “kẻ phá hoại” này.
Ai không muốn nhìn thấy Cố Khiết Thần và Tả Tư kết hôn nhất? Câu hỏi này… mọi người đều có đáp án.
Bởi vì vừa rồi khi Hứa Tịnh Nhi đến nơi, về cơ bản tất cả mọi người đều nhìn thấy cô. Lúc này ai nấy đều nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng của cô.
Còn chưa chờ mọi người tìm thấy Hứa Tịnh Nhi, màn hình LED vốn đã tối đen lại sáng lên, lần này không có hình ảnh, chỉ có âm thanh vang lên.
Là một cuộc nói chuyện.
Giọng nữ nói: “Cổ phần trong tay ông nội vốn là của Cố Khiết Thần, cuối cùng lại để Cố Hùng đại diện. Sao cô Bạch có thể khiến ông nội ký hợp đồng đại diện cổ phần trong tình trạng tỉnh táo?”.
Sau đó giọng nam đáp lại, hai chữ ngắn gọn dứt khoát: “Thôi miên”.
Đoạn ghi âm chỉ có hai câu ngắn ngủi như vậy là kết thúc.
Dù vậy, mọi người vẫn có thể nghe ra giọng nữ là Hứa Tịnh Nhi, còn giọng nam… hiển nhiên là giọng nói nhẹ nhàng đặc trưng của Tả An.
Bạch Ngọc Phương vừa làm sáng tỏ việc mình không thôi miên ông cụ Cố xong, ngay giây sau đó đã bị vả mặt, hơn nữa còn tiết lộ một tin chấn động như vậy.
Bạch Ngọc Phương đã lợi dụng thôi miên để chuyển cổ phần trong tay ông cụ Cố đi sao? Nếu chuyện này là thật thì chẳng phải là hành vi lừa đảo nghiêm trọng sao?
Tả An có thể nói là thôi miên một cách chắc chắn như vậy, vậy là Bạch Ngọc Phương cũng có quan hệ với nhà họ Tả sao? Lẽ nào mọi việc bà ta làm đều là vì nhà họ Tả? Rốt cuộc bà ta có quan hệ gì với người nhà họ Tả?
Từng câu hỏi hiện lên trong đầu mọi người, khiến họ quên bẵng đi việc tìm Hứa Tịnh Nhi. Tất cả đều nhìn về phía Bạch Ngọc Phương, bắt đầu xì xào bàn tán.
Sắc mặt Bạch Ngọc Phương có chút khó coi, sắc mặt Tả Tư cũng sa sầm, đáy mắt ông Tả lại càng u ám, lạnh lùng nhìn về phía Tả An đang ngồi trên ghế, không tỏ rõ cảm xúc gì.
Ông ta hoàn toàn không ngờ Tả An bị nữ sắc làm cho u mê đầu óc, tiết lộ cả chuyện này cho Hứa Tịnh Nhi.
Bạch Ngọc Phương vốn dĩ đã khống chế được cục diện, không ngờ Hứa Tịnh Nhi vẫn còn hậu chiêu. Bà ta biết, nếu mình không đưa ra được lời giải thích, thì đám cưới này sẽ không thể tiếp tục tiến hành, bà ta cũng sẽ gặp rắc rối lớn.
Bàn tay Bạch Ngọc Phương nắm chặt chiếc micro, vẻ mặt âm trầm, bà ta nhìn ông cụ Cố từ đầu đến cuối không nói lời nào, yên tĩnh ngồi đó, chớp mắt, nước mắt lã chã.
“Mọi người đều biết ông cụ Cố đối xử với tôi tốt đến mức nào, ông ấy coi tôi như con gái, tôi coi ông ấy như bố ruột. Bao nhiêu năm nay, mối quan hệ của chúng tôi luôn rất thân thiết, tôi không thể làm bất cứ chuyện gì gây tổn thương cho ông ấy. Nếu ai đó muốn lấy đoạn video và ghi âm ngụy tạo này để khiến mọi người hiểu lầm, ly gián tình cảm giữa tôi và ông ấy, thì cô quá ngây thơ rồi”.
“Nếu tôi quả thực muốn hại ông cụ Cố, mà tôi lại có thể tiếp cận ông ấy thì tôi sẽ không chỉ là thôi miên, mà là… khiến ông ấy vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại. Như vậy chẳng phải là che đậy được hoàn toàn tội ác mà cô đang cố đổ vấy cho tôi sao?”.
Ngừng một lát, Bạch Ngọc Phương nói với tất cả mọi người đang có mặt: “Bạch Ngọc Phương tôi không hổ thẹn với lương lâm trời đất, không hổ thẹn với ông cụ Cố. Nếu cô có chứng cứ xác thực thì đừng trốn tránh nữa, ra mặt đối chất với tôi, nói cho rõ ràng đi!”.
Cả hội trường im lặng, không một ai lên tiếng.
Khóe miệng Bạch Ngọc Phương khẽ nhếch một cách khó nhận ra, nếu không dám ra mặt đối chất thì tức là hết hậu chiêu rồi.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói vang lên: “Được, con đối chất với mẹ!”.