Hứa Tịnh Nhi không hề có ý né tránh Tả An. Tả An thấy cô ấn gọi 110 không chút do dự.
Nửa giây sau, Tả An đã biết ngay cô muốn làm gì. Anh ta định ngăn lại theo bản năng. Thế nhưng đã muộn. Trước khi anh ta kịp đưa tay ra thì bên kia đã nghe máy. Hứa Tịnh Nhi nói rành rọt từng từ.
“Xin chào, tôi muốn đầu thú”.
Tả An sững sờ, cảm giác còn bàng hoàng hơn cả việc khi nãy Hứa Tịnh Nhi bỏ phiếu cho Tả Tư.
Hay nói cách khác, Hứa Tịnh Nhi bỏ phiếu cho Tả Tư cũng không hề khiến anh ta kinh ngạc nhiều. Khi anh ta chia một nửa cổ tức cho Hứa Tịnh Nhi là anh ta đang đánh cược.
Anh ta gửi Hứa Tịnh Nhi thù lao, cá cược xem Hứa Tịnh Nhi có lựa chọn anh ta hay không.
Cũng không phải Tả An không tin Hứa Tịnh Nhi mà là trong cuộc đời anh ta có quá nhiều điều không thể tin tưởng, mỗi một bước đi để đạt được đến ngày hôm nay là vô cùng khó khăn. Mỗi một quyết định hay hành động đều phải cân nhắc kỹ lưỡng. Anh ta đã quen với việc luôn lên kế hoạch, luôn chừa cho mình một đường lui.
Vì vậy, hôm nay người mà Hứa Tịnh Nhi chọn không phải làm mình, không để anh ta nắm vị trí tổng tài của Tả Thị cũng không phải chuyện gì ghê gớm lắm đối với Tả An.
Khiết Thần đã như thế, ông cụ thìCố hôn mê. Cho dù ông ta có tỉnh lại thì đã sao!
Ông ta đã nhiều tuổi, lại không có người nối dõi. Ngược lại anh ta còn trẻ, còn nhiều cơ hội, chẳng lẽ lại không bằng một ông già. Ông ta đã già, còn anh ta thì vẫn trẻ măng.
Sự sa sút của nhà họ Cố đã chắc như đinh đóng cột.
Cuối cùng thì anh ta cũng có lúc được thoải mái. Cuối cùng thì cũng có mục tiêu mới và buông bỏ được nguyện ý của mẹ mình.
Anh ta chỉ đơn giản muốn có Hứa Tịnh Nhi. Bởi vì ở bên cạnh cô, anh ta có được cảm giác yên tâm. Cảm giác này, giống như được ở bên cạnh mẹ vậy. Từ sau khi mẹ mất, Tả An bị nhà họ Tả đón về, anh ta chưa có ngày nào được bình yên
Tả An nhìn Hứa Tịnh Nhi. Anh ta mấp máy môi, có quá nhiều điều muốn nói. Nhưng lúc này tất cả đều tắc lại trong cuống họng, chẳng thể nào nói ra.
Hứa Tịnh Nhi sau khi trao đổi sự việc bèn tắt máy. Phần còn lại là đợi cảnh sát tới gõ cửa thôi.
Nửa tiếng sau, điện thoại của cô lại đổ chuông. Đồ uống của cô đã tới.
Lúc này cô mới ngước nhìn Tả An: “Em đã hứa với anh, sau khi mọi chuyện kết thúc sẽ trả lời. Giờ em đi lấy đồ uống, anh…lên trên tầng trên cùng đợi em. Em sẽ cho anh đáp án”.
Nói xong, cô không đợi anh ta trả lời bèn đứng lên, rời khỏi phòng họp.
Bên trong phòng, điện thoại của Tả An đổ chuông liên tục. Anh ta nhìn màn hình. Dòng chữ “bố” hiện ra nhấp nháy. Tả An cầm điện thoại lên nhưng không nghe. Một giây sau anh ta lại đặt úp điện thoại xuống.
Hứa Tịnh Nhi cầm túi đồ uống đi lên tầng. Lúc này Tả An đã đứng trước lan can, im lặng nhìn về phía bầu trời ở phương xa.
Vị trí anh đứng cũng chí là vị trí lúc trước cô đã bày tỏ thành ý của mình với anh ta.
Hứa Tịnh Nhi bước tới, đứng im và bỗng có cảm giác khác lạ. Cô lấy ra ly cafe american đưa cho anh: “Này”
Tả An quay qua nhìn nhưng không nhận.
Hứa Tịnh Nhi bèn nhét ly nước vào tay anh sau đó lấy ra ly latte cho mình, đưa lên miệng uống.