Một bóng hình đứng trước mặt cô, giơ con dao trong tay lên.
Hứa Tịnh Nhi nhìn thật nhanh, người mặc đồ đen trước mặt bịt kín mít, thậm chí tới mức đội mũ lưỡi trai kéo sát xuống chỉ để lộ mỗi mắt và miệng khiến cô nhất thời không thể nhận ra được là ai.
Cô ngồi trên một cái ghế. Nói chính xác hơn là một cái xe lăn.
Chẳng trách vừa nãy cô luôn cảm thấy bị dịch chuyển. Xem ra là do có người đẩy cái xe này tới đây.
Dù xunh quanh tối đen thì cô vẫn mơ hồ nhận ra nơi đây vô cùng hoang vắng. Quanh cô chỉ có cây cối và sỏi đá. Nếu cô đoán không nhầm thì lúc này cô đang ở trên núi, hơn nữa còn đúng nửa đêm thế nên mới lạnh như vậy. Lạnh tới mức cô nổi hết da gà.
Thế nhưng đây không phải là đoạn đường núi mà lúc chiều cô đi qua, mà là đoạn chưa được đưa vào khai thác.
Tay chân cô bị buộc chặt vào ghế. Sợi dây thừng rất to, hơn nữa còn thắt nút cứng nhắc.
Vì vậy…sau khi cô ngâm nước nóng cảm thấy chóng mặt không phải là vì ngẫu nhiên mà là có người đã cố tình sắp xếp sao?
Có lẽ kẻ mặc đồ đen không ngờ cô lại đột nhiên tỉnh lại. Kẻ này khựng bước, một giây sau, đôi mắt kẻ này ánh lên sát ý. Hắn nhếch miệng cười, đâm thẳng con dao về phía Hứa Tịnh Nhi.
Bởi vì kẻ mặc đồ đen áp sát Hứa Tịnh Nhi nên cô có thể cảm nhận được đôi mắt kia đặc biệt quen thuộc, dù trời tối mịt thì đôi mắt đó cũng khiến cô cảm thấy vô cùng kinh hãi.
“Thuần Thuần sao?”
Khi một loạt những suy nghĩ hiện lên trong đầu thì bất chợt cô cảm thấy nghi ngờ Tiêu Thuần. Thế nhưng cô vẫn không muốn nghĩ theo hướng đó. Cô và Tiêu Thuần tình bạn sâu sắc như vậy, hai bên cũng hiểu rõ nhau như thế. Họ không phải chị em ruột nhưng còn hơn cả chị em ruột. Cô không thể nào tin Tiêu Thuần sẽ hại cô được.
Nhưng đôi mắt này…
Hứa Tịnh Nhi cũng không kịp nghĩ ngợi nhiều. Lúc này người mặc đồ đen lại áp sát cô, con dao đưa về phía trước như muốn rạch cả cơ thể Hứa Tịnh Nhi.
Hơn nữa, dù Hứa Tịnh Nhi có hét lên thì kẻ mặc đồ đen cũng không hề nương tay. Động tác của kẻ này vừa nhanh vừa dứt khoát như muốn cô phải chết vậy.
Cũng không biết là do Hứa Tịnh Nhi sợ quá hay là do bản năng trỗi dậy khi gặp nguy hiểm mà tay chân cô bỗng vùng vẫy và giựt được tay ra khỏi ghế.
Hứa Tịnh Nhi ngạc nhiên, đến cả kẻ mặc đồ đen cũng thất kinh. Kẻ này bỗng khựng lại, con dao đi chệch một đường, kéo dài trên người Hứa Tịnh Nhi. Máu tươi túa ra.
Hứa Tịnh Nhi đau tới mức toát mồ hôi hột. Thế nhưng cô mặc kệ, nhân cơ hội giơ chân lên đạp vào bụng kẻ mặc đồ đen. Cô cũng không hề nương tay, cố gắng dồn sức đạp mạnh. Người mặc đồ đen hự lên một tiếng rồi bật lùi lại phía sau.
Hành động phản kháng của cô đã chọc giận kẻ mặc đồ đen kia. Kẻ này bạo phát, siết chặt con dao trong tay, gân xanh sau lưng nổi cả lên. Hắn lao về phía Hứa Tịnh Nhi như một kẻ điên.
Hứa Tịnh Nhi một tay ôm vết thương, cố gắng đứng dậy để né đòn tấn công của kẻ mặc áo đen.
Kẻ mặc đồ đen hừ giọng, căn bản không để cho cô có cơ hội được thở.