Cố Khiết Thần không nói nửa câu, khí chất lạnh lùng đáng sợ trên người khiến Vi Nhi không dám nói thêm câu thứ hai.
Anh đi vào biệt thự, mỗi một nơi đều tự mình xem qua, tự mình xác nhận. Nhưng mỗi lần xem xong một chỗ, không nhìn thấy bóng dáng của Hứa Tịnh Nhi, ánh sáng nguy hiểm nơi đáy mắt anh lại tối thêm một chút.
Cho đến khi anh lật tung cả biệt thự lên vẫn không tìm thấy tung tích của Hứa Tịnh Nhi, anh mới dừng lại nhìn Vi Nhi đang run rẩy, giọng nói xen lẫn muôn vàn lưỡi dao sắc bén: “Hỏi rõ người nhà của cô, bảo mẫu và bảo vệ, Hứa Tịnh Nhi, vợ tôi, mấy hôm nay có ai gặp được cô ấy không”.
Mấy hôm trước, tin kết hôn của Cố Khiết Thần công khai trong buổi tiệc thọ của ông cụ Cố, ngày hôm sau giới truyền thông đã đưa tin, vợ mới cưới của anh Hứa Tịnh Nhi được nhiều người biết tới, đương nhiên Vi Nhi cũng biết.
Chỉ là cô ta không ngờ Cố Khiết Thần lại đến biệt thự của cô ta tìm Hứa Tịnh Nhi.
Mấy hôm trước, có người gửi thư nặc danh thông báo cho cô ta có ký giả đang điều tra chuyện con riêng của cô ta, bảo cô ta cảnh giác. Thế nên cô ta vội vàng lắp rất nhiều camera, còn thuê không ít bảo vệ, dặn mẹ cô ta trông nom con cho kỹ, không được để nó ra ngoài, tránh để người ta chụp được.
Chẳng lẽ ký giả đến điều tra cô ta chính là Hứa Tịnh Nhi? Vợ mới cưới của Cố Khiết Thần?
Đừng nói là bảo vệ của cô ta bắt được Hứa Tịnh Nhi thật đấy chứ?
Vừa nghĩ đến đó, cả người Vi Nhi toát mồ hôi lạnh. Cô ta nuốt nước bọt mấy lần, cố gắng bình tĩnh: “Cố tổng, mấy ngày nay tôi không ở đây, tôi thật sự không gặp được vợ anh. Còn những người khác, bây giờ tôi có thể triệu tập họ tới, anh có thể thẩm vấn”.
Ánh nhìn sắc bén của Cố Khiết Thần lướt qua gương mặt của Vi Nhi, phán đoán cô ta có nói thật hay không. Ngay sau đó, anh bình thản gật đầu.
Vi Nhi như được đại xá, vội vàng xoay lưng đi gọi người.
Trong đại sảnh.
Cố Khiết Thần ngồi trên ghế sofa rộng lớn, chân dài tao nhã bắt chéo, trên gương mặt đẹp trai làm người ta mê đổ phủ một lớp băng sương cực hạn. Đôi mắt toát ra vẻ nguy hiểm nồng đậm, dù chỉ yên tĩnh ngồi đó cũng khiến người ta bất giác run rẩy.
Cố Khiết Thần không nói gì thêm, chỉ để trợ lý Lâm đứng bên cạnh thẩm vấn từng người. Anh còn lấy ảnh Hứa Tịnh Nhi ra, để từng người bọn họ phân biệt.
Đầu tiên là bố mẹ của Vi Nhi, bảo mẫu, mấy ngày nay bọn họ đều không ra ngoài, quả thật chưa từng nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi. Sau đó, các bảo vệ nhìn kỹ vài lần cũng lắc đầu phủ nhận.
Bọn họ đi tuần tra rất kỹ, nếu có gương mặt lạ nào tiếp cận, không thể nào không có ấn tượng.
Không thu hoạch được gì, mà bọn họ cũng không giống đang nói dối, trợ lý Lâm lại bảo Vi Nhi trích xuất camera. Tất cả video quay lại đều bình thường, nhưng video của tối ngày thứ ba đều bị xóa.
Vi Nhi xem đến đó, chân nhũn ra, suýt chút nữa ngã xuống đất: “Không phải tôi làm, vợ anh Cố quả thật không ở chỗ tôi, tôi cũng không biết vì sao đoạn video này lại bị xóa!”.
Cố Khiết Thần nhìn Vi Nhi, trong mắt dâng trào sóng lớn.
Hứa Tịnh Nhi đến điều tra đời tư của cô ta rồi mất tích, tin nhắn cuối cùng cô gửi cho anh nói rằng cô đã bình an quay về khách sạn, nhưng thực ra cô chưa hề quay về.
Có thể đoán được, cô chắc chắn đã nắm được chứng cứ quan trọng nào đó mới tiếp tục ở lại, vì không muốn anh lo lắng nên mới nói như vậy.
Cho nên, phản ứng đầu tiên của anh là Hứa Tịnh Nhi đã bị Vi Nhi bắt, muốn hủy đi chứng cứ bất lợi đối với cô ta, giam lỏng cô, hoặc là… còn chuyện đáng sợ hơn.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, đáy mắt Cố Khiết Thần đã dâng lên sát khí.