Vân Nhu trò chuyện với những người giả cả một buổi chiều thì giờ mệt tới mức uể oải ngả người ra ghế. Cô ta nhắm mắt lại dưỡng thần, căn bản không có tâm trạng xem điện thoại.
Cô ta mấp máy môi, lạnh lùng nói: “Điện thoại của ai?”
Người trợ lý vội vàng giúp cô ta kiểm tra: “Là của Vinh Phương Hoa”.
Nghe thấy ba từ này, Vân Nhu khẽ mở mắt: “Đưa điện thoại cho tôi”.
Người trợ lý đặt điện thoại vào tay cô ta. Vân Nhu nhìn màn hình. Có tất cả mười lăm cuộc gọi nhỡ. Cô ta mơ hồ cảm nhận được điều gì đó bèn chau mày và gọi lại.
Vừa kết nối, có vẻ như Vinh Phương Hoa cũng không còn kiên nhẫn nữa, giọng nói đầy vẻ chế nhạo: “Vất vả cho cháu phải ở cùng đám người già đó đồi. Cháu có biết đã xảy ra chuyện gì rồi không? Cháu nói là muốn giành được vị trí nữ chủ của nhà họ Cố, kết quả lại đi làm những việc chẳng ra sao cả. Vân Nhu, nếu cháu không muốn và cũng không có bản lĩnh thì đừng nói hay như thế chứ?”
Vân Nhu bị lời nói của bà ta chọc tức tới mức đanh mắt. Nói cho cùng thì hai người cũng chỉ hợp tác, vậy mà giờ bà ta còn dùng giọng nói như chỉ đạo thế này là có thái độ gì đây?
Có điều, chừng nào bà ta còn có tác dụng thì Vân Nhu vẫn nhẫn lại được. Cô ta cười, giọng điệu vẫn dịu dàng: “Bác à, có chuyện gì mà khiến bác bốc hỏa thế?’
“Ông cụ vừa gọi điện thoại thông báo cho toàn bộ mọi người, buổi tiệc mừng thọ lần này sẽ tổ chức rất lớn, mời toàn bộ đám danh gia vọng tộc, bởi vì, ông ấy muốn chính thức giới thiệu nữ chủ nhân mới của nhà họ Cố”.
“Vân Nhu, cháu nghe thấy không? Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi sẽ công khai mối quan hệ. Nhà họ Cố sẽ thừa nhận người cháu dâu là Hứa Tịnh Nhi. Chuyện này, nếu như Khiết Thần không gật đầu thì không bao giờ xảy ra. Nói cách khác, chính là Khiết Thần đã đồng ý. Mối quan hệ vợ chồng của họ đã tốt đẹp tới mức có thể công bố với bên ngoài rồi. Tới khi đó, cháu có còn tranh nổi vị trí đó không?”
Vinh Phương Hoa còn đang hi vọng Khiết Thần niệm lại tình xưa với Vân Nhu mà trở nên lạnh nhạt hơn với Hứa Tịnh Nhi. Thế thì mối quan hệ giữa họ sẽ ngày càng tệ đi. Thế nhưng, chiêu mà Vân Nhu vận dụng lần này, không những khiến mối quan hệ của họ trở nên rạn nứt mà ngược lại còn công khai bằng được.
Đúng là gây ông đập lưng ông.
Nghĩ tới đây bà ta bèn hừ giọng: “Còn tưởng cháu lợi hại thế nào, hóa ra cũng vậy mà thôi. Đúng là chó chê mèo lắm lông mà”.
“À không, đúng ra phải nói là Khiết Thần không coi cháu ra gì. Người mà thằng bé luôn thương yêu có lẽ lúc nào cũng là Hứa Tịnh Nhi mới phải”.
Vinh Phương Hoa nói cái gì thì Vân Nhu đều có thể bỏ qua thế nhưng câu cuối cùng khiến cô ta lập tức tối sầm mặt. Đôi mắt cô ta trở nên u tối: “Bác gái, cháu đã nói rồi, trong lòng Khiết Thần chỉ có cháu thôi. Hứa Tịnh Nhi chẳng là gì cả. Cháu nhất định sẽ quay về bên cạnh anh ấy. Bác nhớ cho kỹ điểm này”.
Giọng điệu lạnh như băng của cô ta khiến Vinh Phương Hoa bất giác thấy ớn lạnh.
Một giây sau, cô ta kiềm chế cảm xúc, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác, tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng, ngây thơ vô số tội: “Bác gái, bác không cần vội. Bác quên rồi sao, chúng ta vẫn còn một vũ khí bí mật”.
Vũ khí bí mật…
Vinh Phương Hoa trầm giọng, lúc này mới nhớ lại món đồ trước đó bà ta tìm giúp Vân Nhu. Bà ta lập tức hiểu ra: “Ý của cháu là trong buổi tiệc mừng thọ của ông cụ sẽ đưa ra món đồ đó?”
“Đúng vậy, vốn đã chuẩn bị đủ cả, giờ chỉ chờ gió đông. Lúc này, gió đông tới rồi”, Vân Nhu bật cười: “Hứa Tịnh Nhi, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, sẽ bị rơi từ thiên đường xuống địa ngục. Lần này, cô ta sẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được nữa”.