Muộn thế này còn đi tìm Vân Nhu, có phải là anh ấy đi sẽ không về nữa không?
Hứa Tịnh Nhi không nghĩ ra được. Chỉ một suy nghĩ hiện ra trong đầu thôi cũng khiến cô cảm thấy khó thở.
Nếu Khiết Thần thật sự nối lại tình xưa với Vân Nhu thì cô phải làm sao?
Lúc kết hôn với Khiết Thần, mặc dù khi đó có Tô Tử Thiến nhưng Khiết Thần không hề cho cô bất kỳ hi vọng gì. Cô cũng biết Khiết Thần ghét cô, vì vậy dù rất đau lòng nhưng cô cũng không muốn tiến xa hơn với anh. Thậm chí, có lúc cô còn nghĩ tới việc li hôn giải thoát cho rồi.
Lúc đó, cô luôn trong tư thế sẵn sàng chia tay với anh bất kỳ khi nào.
Thế nhưng…cô đã đỡ một nhát dao cho anh. Sau khi cô tỉnh lại, Khiết Thần đã xin lỗi và nói với cô anh sẽ cố gắng. Anh không chỉ nói mà còn bắt đầu quan tâm tới những điều nhỏ bé, dần dần thể hiện sự dịu dàng và chăm sóc dành cho cô.
Cô vẫn chưa thoải mái hoàn toàn với anh. Thi thoảng vẫn đối khẩu nhưng trong lòng cô biết rõ hơn ai hết. Ai bảo cô yêu anh chứ? Ai bảo cô không buông bỏ được. Vì vậy, một lần nữa cô đã bị rung động và định đầu hàng.
Cô không còn muốn li hôn với anh nữa. Cô bắt đầu nghĩ tới việc làm sao có thể sống với anh đến già.
Thế nhưng đến cuối cùng, Khiết Thần vẫn không thuộc về cô mà. Số rồi! Anh và cô không thể ở bên nhau.
Thời gian đột nhiên trở nên dài hơn bao giờ hết. Mỗi phút trôi qua đều trở nên khó khăn. Khi Hứa Tịnh Nhi cho rằng chắc cô sẽ mất ngủ tới sáng thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Đôi mắt cô trợn tròn. Hứa Tịnh Nhi giật mình.
Khiết Thần…trở về rồi sao?
Quả nhiên, một phút sau, cửa phòng ngủ được đẩy ra. Người đàn ông cố gắng đi thật nhẹ.
Hứa Tịnh Nhi lập tức nhắm mắt lại, giả vờ như đang ngủ say.
Cô cảm nhận được Khiết Thần đi tới bên giường. Anh đang nhìn cô. Vài giây sau, cô nghe thấy tiếng xé bọc ni lông. Ngay sau đó, Khiết Thần thò tay vào trong chăn, dán lên bụng cô thứ gì đó.
Một sự ấm áp lan toả. Hứa Tịnh Nhi dù không mở mắt cũng biết được đó là miếng chườm.
Vừa nãy anh ra ngoài là mua cái này sao.
Dán xong, Khiết Thần rút tay về. Anh chèn góc chăn ôm chặt lấy cô rồi mới đứng dậy đi ra ngoài.
Hứa Tịnh Nhi từ từ mở mắt, nhìn về phía đầu giường. Một chiếc túi được đặt ở đó, bên trong có miếng chườm, còn cả cả một hộp kẹo, thuốc giảm đau, vân vân…
Nhất thời, Hứa Tịnh Nhi không biết cảm xúc của mình là gì.
Khiết Thần tưởng cô tới tháng nên không kiềm chế được cảm xúc, và thế là để giải quyết sự khó chịu của cô, nửa đêm nửa hôm anh đã chạy ra ngoài mua cho cô cái này sao?
Trái tim Hứa Tịnh Nhi bỗng trở nên mềm nhũn.
Cô luôn như vậy. Từng chút tốt đẹp của anh, cô đều coi như báu vật.
Anh dành cho cô chút dịu dàng thì cô lại càng cảm thấy hi vọng.
Cả đêm Hứa Tịnh Nhi không ngủ được. Giấc ngủ cứ chập chờn. May mà sau đó Khiết Thần không về giường ngủ nên cô không sợ bị anh nhìn thấy sự bất thường của mình.
Buổi sáng ngày hôm sau.
Hứa Tịnh Nhi không muốn nhìn thấy Khiết Thần nên khi thức dậy cô vẫn nằm trên giường. Nhìn thời gian thấy có lẽ anh cũng đã đi làm thì cô mới ngồi dậy đi rửa mặt, đánh răng.
Sau khi ăn sáng xong, cô không muốn tiếp tục lặn ngụp trong cảm giác bi thương nên đã làm vài việc để chuyển hướng tập trung.
Cô mở hòm thư, định hỏi cấp trên xem có nhiệm vụ gì mới không. Thật không ngờ, giống như tâm linh tương thông, cô còn chưa kịp nói thì cấp trên đã gửi mail cho cô rồi.
“Có một buổi phỏng vấn, chỉ định cô làm, có hứng thú không?”
Chỉ định cô sao…
Không cần nói thì Hứa Tịnh Nhi cũng biết là ai.
Vân Nhu về nước lâu như vậy nên hầu như ai cũng nhắc tới tên cô ta. Giờ cuối cùng thì hai bên cũng chính thức gặp mặt rồi.