Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 312: Di chứng về sau (2)

Đến cửa phòng làm việc, Tiêu Thuần khẽ vặn tay nắm cửa, đẩy ra một khe hở, nhìn vào trong.

Bác sĩ và Cố Khiết Thần đang ngồi trên sô pha, vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc, còn vẻ mặt Cố Khiết Thần âm trầm, đôi môi cũng mím chặt, bầu không khí có vẻ khác lạ.

Một lúc sau, Tiêu Thuần nhìn thấy bác sĩ đưa cho Cố Khiết Thần một tập văn kiện, Cố Khiết Thần đọc xong, sắc mặt trầm hẳn xuống, ánh mắt ẩn chứa sự đau khổ.

Trái tim Tiêu Thuần cũng thót lên theo.

Bác sĩ giơ tay, đẩy gọng kính trên sống mũi, cân nhắc từng câu chữ, trầm giọng nói: “Cố tổng, đây là báo cáo kiểm tra cuối cùng của cô Cố. Tôi rất tiếc là kết quả xấu nhất, cô Cố… Vết dao đâm lần này quá sâu, làm ảnh hưởng đến sức khỏe căn bản của cô ấy, lúc làm phẫu thuật cứu cô ấy, chúng tôi còn tưởng cô ấy không vượt qua được”.

“Cô ấy tỉnh lại đã là may mắn lắm rồi, chỉ là sức khỏe cô Cố sẽ kém hơn trước rất nhiều, dễ mệt mỏi, dễ rét run, khả năng vận động cũng sẽ bị giảm sút. Nghiêm trọng nhất là tử ©υиɠ bị tổn thương, dễ bị sẩy thai. Nếu sau này các cậu muốn có con, thì điều kiện sức khỏe của cô ấy rất khó giữ được đứa bé”.

Bàn tay đang cầm báo cáo của Cố Khiết Thần siết chặt lại, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết lên, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Bác sĩ thấy thế thì khẽ thở dài.

Mấy ngày nay ông ấy nhìn ra được, Cố tổng rất yêu cô Cố, cô Cố rõ ràng cũng có tình ý với Cố tổng. Đối với hai người yêu nhau, không thể có đứa con thuộc về riêng mình thật sự quá tàn nhẫn với họ.

Nghĩ vậy, ông ấy không khỏi an ủi một câu: “Cố tổng, y học sẽ sinh ra kỳ tích. Cậu xem, lần này cô Cố có thể tỉnh lại đã là kỳ tích rồi. Cô ấy còn trẻ, sức khỏe vẫn có hy vọng lấy lại được. Về phần con cái, cũng không phải là không có chút hy vọng nào”.

Cố Khiết Thần nhắm mắt, che đi sự đau khổ trong đó. Khoảng nửa phút sau, anh mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía bác sĩ tràn ngập sát khí.

Anh mở miệng, nói từng chữ: “Ông giữ mồm giữ miệng đấy”.

Bác sĩ cũng hiểu, lập tức thẳng lưng, tỏ vẻ đã biết: “Cố tổng, xin cậu yên tâm, tôi sẽ giữ kín chuyện về tình hình sức khỏe của cô Cố, tuyệt đối không để người thứ ba biết”.

Cố Khiết Thần đứng dậy, sải bước đến máy hủy giấy, bỏ báo cáo kiểm tra trong tay vào, tiêu hủy nó đi.



Khi bóng dáng Cố Khiết Thần đã đi về phía phòng bệnh, Tiêu Thuần mới lặng lẽ bước ra khỏi chỗ rẽ. Những lời vừa rồi bác sĩ nói với Cố Khiết Thần cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu cô ấy.truyenapp

Không ngờ sức khỏe của Tịnh Nhi lại có di chứng lớn như vậy…

Tiêu Thuần dựa người vào bức tường phía sau, vẻ mặt đờ đẫn rất lâu, cho đến khi điện thoại của cô ấy vang lên tiếng tinh tinh.

Cô ấy lấy điện thoại ra xem, là tin nhắn Hứa Tịnh Nhi gửi đến, hỏi cô ấy đã đến bệnh viện chưa, nếu còn không đến, Cố Khiết Thần sẽ đưa cô đi.

Bàn tay Tiêu Thuần siết chặt rồi lại thả lỏng, thả lỏng rồi lại siết chặt, cuối cùng kìm nén tất cả cảm xúc, cố nặn ra một nụ cười, ôm bó hoa bước vào phòng bệnh.



Lúc Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi trở về chung cư, thì cô Lâm đã về. Thấy Hứa Tịnh Nhi gầy hẳn đi, sắc mặt cũng có vẻ trắng bệch khi bệnh nặng mới khỏi, nước mắt cô ấy cứ thế tuôn trào, đau lòng nói: “Cô chủ, đáng lẽ tôi nên đến đó chăm sóc cô mới phải”.

Hứa Tịnh Nhi thấy trong lòng ấm áp, bước tới ôm cô ấy: “Chị Lâm, khiến chị lo lắng rồi, chị yên tâm đi, em đã khỏe rồi”.