Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 36: Cô muốn cưới tôi sao? (2)

Ghê tởm sao…

Đừng nói là Cố Khiết Thần khinh thường cô, ngay cả cô cũng khinh thường bản thân mình.

Cô rất muốn giống như ba năm trước, anh không cần cô, cô cũng không làm phiền anh, cho dù cô bị đày ra nước ngoài, thì ít nhất vẫn thoải mái buông tay, vẫn có thể giữ lại chút hồi ức từng tươi đẹp.

Nhưng từ lúc cô gọi điện thoại cho ông cụ Cố, nói đồng ý cuộc hôn nhân này, là cô đã không thể ngẩng được đầu trước mặt anh, không thể đường đường chính chính đối mặt với anh rồi.

Cho dù hai người họ đã không còn bất cứ khả năng nào vào ba năm trước, nhưng giờ phút này, trái tim cô vẫn rất đau, giống như có thứ gì đó bị moi từ trong tim ra, đau đến mức cô suýt nữa không nhịn được mà bật khóc nức nở.

Hứa Tịnh Nhi cắn chặt môi dưới, cố gắng kiềm chế cảm xúc, tránh để Cố Khiết Thần nhìn ra sự khác lạ của mình.

Cô hít sâu một hơi rồi mới ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Khiết Thần, tỏ vẻ không chút quan tâm, nói: “Cố tổng, thực ra tôi cũng không muốn làm phiền anh đâu, nhưng… ông cụ Cố đưa sính lễ một tỷ tệ, sự hấp dẫn lớn như vậy, tôi tự thấy mình không từ chối được”.

Câu nói của cô đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ Cố Khiết Thần vốn đang nổi giận, bàn tay to của anh túm lấy cái cổ thon nhỏ của cô. Ánh mắt Cố Khiết Thần nhìn cô lạnh lùng một cách đáng sợ, dường như muốn lột da róc xương cô.

“Cô đồng ý cưới tôi là vì… một tỷ tệ này?”, giọng nói của Cố Khiết Thần vô cùng lạnh lùng.

Hai người gần sát nhau, Hứa Tịnh Nhi có thể nhìn thấy rõ ràng sát khí trong mắt anh như hủy thiên diệt địa, nhưng… không biết có phải là ảo giác hay không mà cô cảm thấy trong luồng sát khí mạnh mẽ kia lại có một tia yếu ớt lướt qua, dường như chờ đợi một điều gì đó nữa.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện, Hứa Tịnh Nhi đã cảm thấy mình thật nực cười. Đã lúc này rồi mà cô còn nghĩ vớ nghĩ vẩn.

Nhưng… cô đồng ý cưới anh thực sự chỉ vì một tỷ tệ, vì nhà họ Hứa thôi sao?

Cô muốn lừa dối chính mình, nhưng lại không lừa dối được trái tim. Bởi vì đây cũng là… cách duy nhất mà cô có thể lại gần anh nhỉ?

Hứa Tịnh Nhi bỗng không dám nhìn Cố Khiết Thần, sợ để lộ suy nghĩ của mình. Cô chớp chớp mắt, hoảng hốt gật đầu: “Phải, Cố tổng, tôi biết anh ghét tôi, tôi cũng biết trong lòng anh đã có người khác, nhưng vì một tỷ tệ này, tôi chỉ có thể cưới…”

Năm ngón tay của người đàn ông bỗng siết lại, câu nói còn lại của Hứa Tịnh Nhi bị nghẹn trong cổ họng, không thể nói tiếp.

Cô không giãy dụa, cho dù hít thở khó khăn thì vẫn không động đậy.

Thậm chí có khoảnh khắc cô còn nghĩ, nếu anh cứ thế bóp chết cô thì cũng tốt, cô sẽ không phải gồng gánh trách nhiệm của nhà họ Hứa, cũng không cần phản bội tình cảm của bản thân nữa.

“Được, được lắm”.

Cố Khiết Thần nhìn cô, rồi bỗng bật cười, dường như bị cô làm cho tức quá hóa cười, anh nặng nề gằn giọng: “Hứa Tịnh Nhi, tôi sẽ không để cô chết như vậy đâu, hời cho cô quá”.

Bàn tay lạnh lẽo của anh vỗ lên khuôn mặt cô, khiến cô không khỏi rùng mình. Sau đó cô bị đẩy mạnh ra, sau lưng đập vào cửa xe, đau đến mức hít hà.

Cố Khiết Thần nhìn cô, lạnh lùng nhếch môi, đáy mắt vẫn còn lửa giận khi nãy, nhưng giọng nói đã khôi phục sự lạnh nhạt vốn có: “Hứa Tịnh Nhi, nếu cô đã muốn chơi thì đừng hối hận”.

“Tôi nhất định sẽ chơi với cô, chơi cho đã!”.

L*иg ngực Cố Khiết Thần phập phồng, đáy mắt có gì đó nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ độc ác nham hiểm. Anh lại nhìn cô, nhếch đôi môi mỏng, thốt ra mấy chữ: “Xuống xe!”.