Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1179: Nhân duyên mượn xác hoàn hồn 01

Edit: Hantu

Beta: Sakura

Lý Duyên Tỷ

bị nhốt ở trong nhiệm vụ nhưng anh từng nói với Bách Hợp anh có

biện pháp nhưng biện pháp gì thì anh chỉ

suy nghĩ

sâu xa rồi nhìn Bách Hợp rồi cái gì

cũng không nói.

Trong tinh không, tư

liệu của Bách Hợp chậm rãi hiện ra:

Giới tính: Nữ

(có

thể

thay đổi)

Tên: Bách Hợp

Tuổi: 21

Trí lực: 90

(max: 100 điểm)

Dung mạo: 95

(max: 100 điểm)

Vũ lực: 96 (max: 100 điểm)

Tinh thần: 91 (max: 100 điểm)

Danh vọng: 11 (max: 100 điểm)

Kỹ

năng:

Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức Kinh Thiên Địa môn, Cổthuật Nam Vực.

Năng khiếu: Nấu ăn

trung cấp, Diễn xuất cao cấp, Thuật Ngũ Hành Bát Quái

(Tinh thông), thuật ngự phong.

Mị lực: 60 (max: 100 điểm)

Ấn ký: Hoàng tộc chân long khí.

( ấn ký là j v b?)

Lần này thuộc tính chỉ có vũ lực tăng thêm một điểm những cái khác cũng không được gia tăng thêm.

“Lần này các vị sư huynh chuẩn bị phái ai đi tham gia cái gì mà đạo pháp hiệp hội?” Một giọng nam già nua đột nhiên vang lên, lời nói vừa dứt liền có người tiếp: “Năm ngoái cái đạo pháp hiệp hội kia cũng quá ngu xuẩn, một đám người khoác áo đạo sĩ tổ chức cái gì hiệp hội, người phía trên truyền lệnh gì xuống đều một mực không làm, còn nói gì mà hội trưởng, cùng lắm cũng chỉ là một đám người ngoài, mất mặt xấu hổ, dù thế nào thế tôi cũng không đi.”

“Mỗi khi tổ chức cái hội nghị kia, bọn họ cái gì cũng không hiểu, chỉ biết lấy chúng ta ra làm lá chắn, chính mình lại chỉ biết làm nền. Lần trước lão Đinh còn bị lừa, không nói được câu nào chỉ đứng đó cười.” Vừa nói xong thì toàn bộ yên tĩnh lại, Bách Hợp cái nghe được cái không mơ mơ màng màng, chậm rãi mở mắt. Đây là phòng khách, bốn phía là cột nhà,

trên ô cửa thủy tinh dán đầy lá bùa màu vàng sáng,trong phòng ước chừng có mười mấy người, hình như đang ngồi họp.

Ngồi ở giữa là một ông cụ mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn. Tóc dài được búi lại bằng trâm gỗ cố định ở đỉnh dầu. Sắc mặt nghiêm túc, có nhiều người còn lớn tuổi hơn, nam nữ đều có, người lớn tuổi hơn thì ngồi đằng trước. Như Bách Hợp vẫn còn trẻ hơn bọn họ một chút thì ngồi ở trong góc phía sau. Cô vừa mới tiến

vào nhiệm vụ liền nhắm mắt tiếp thu nội dung câu chuyện. Nhưng bởi vì cô ngồi ở phía sau mà những người ở đây hình như đang thương nghị về vấn đề nào đó cho nên cũng không có chú ý tới cô đang ngồi thất thần.

“Ôi.” Ông cụ mặc áo Tôn Trung Sơn ngồi ở giữa thở dài. Có chút bất đắc dĩ đưa tay sờ sờ mái tóc hoa râm, nói: “Tôi cũng không thể tránh được, nếu có những biện pháp khác thì cũng sẽ không dùng đến chiêu này. Mọi người cũng biết tình huống hiện giờ của chúng ta, nếu như không đi…” Ông cụ còn chưa nói hết nhưng mọi người đều hiểu được tình huống bây giờ, liền trầm mặc. Một lúc lâu sau mới có người đề nghị: “Đã muốn phái người đi, cũng không phải là chúng ta không thể, để đám người trẻ tuổi đi đi, dù sao đám người hiệp hội kia cũng chỉ là gỉa thần giả quỷ, chỉ lừa được đám dân chúng bình thường. Theo tôi thấy, tiểu Tống cùng Thẩm Xuân cũng được nha.”

Nghe thấy hai cái tên này, người bên cạnh Bách Hợp liền quay lại nhìn cô một cái. Là chàng trai ước chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cũng không búi tóc như mọi người mà để kiểu tóc đang thịnh hành, dùng keo xịt tóc đè xuống.

Người đàn ông này có một đôi mắt xếch, khóe mắt có một

nốt ruồi son

hắn mặc bộ vest, thật không hợp với đám người xung quanh và căn phòng hơi hướng cổ xưa này. Lúc quay đầu nhìn Bách Hợp thì nhìn thấy Bách Hợp cũng đang nhìn mình, hắn

nhìn

Bách Hợp nhếch miệng cười, thậm chí đưa tay đặt lên lưng Bách Hợp, động tác tự nhiên, cảm giác vô cùng thân thiết, chắc có quan hệ đặc thù với nguyên chủ.

“Chủ ý này rất hay.” Đề nghị này vừa được đưa ra đã có người

nắm tay gõ gõ vào bàn tay khác

của mình: “Tiểu Tống và Thẩm Xuân

có dáng người đẹp,

đi chụp ảnh chắc ăn ảnh.”

Ông cụ ở giữa có chút do dự, cau mày: “Hai người này còn chưa học được mấy câu khẩu quyết …” Lúc ông nói chuyện, người trong phòng đều quay đầu

nhìn

Bách Hợp, lúc này dù Bách Hợp có ngốc cũng hiểu được, sợ rằng theo lời những người này trong hai người Tiểu Tống và Thẩm Xuân, cô chính là một trong hai người này.

Từ trước đến giờ dựa vào kinh nghiệm qua từng nhiệm vụ, cho dù họ của cô có biến đổi thế nào thì tên của cô cũng sẽ không thay đổi. Cho nên theo lời họ thì tiểu Tống hẳn là cô còn Thẩm Xuân, cô quay đầu nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh một cái đúng lúc hắn

quay đầu lại, có người đề nghị để tiểu Tống và Thẩm Xuân đi tham gia cái gì mà hiệp hội đạo pháp, cho nên cô đoán rằng Thẩm Xuân là người đàn ông trẻ tuổi này.

“Sư huynh có thể yên tâm, theo tình hình chung hiện giờ, hiệp hội đạo pháp kia chắc sẽ giả thần giả quỷ bày ra một vài thủ đoạn để tăng sức ảnh hưởng, lần trước lão Đinh đến đó, căn bản cũng không có sự tình gì, cái chuyện chính mà bọn chúng nói chỉ là biểu diễn thực lực cho người đó nhìn, giống như một con khỉ bị người vây xem, chuyện gì cũng không làm liền xám xịt trở về, còn thẹn đến mức mấy ngày không chịu gặp người. Hai người Tiểu Tống mặc dù tu hành còn chưa tốt nhưng tóm lại chỉ là đến đấy một chuyến thôi, dựa vào đám người đạo thuật hiệp hội kia, sẽ gây ra nguy hiểm gì được? Chỉ cần chụp mấy tấm ảnh là xong.” Người này vừa nói xong, ông cụ mặc áo Tôn Trung Sơn ngồi ở chính giữa vẫn còn do dự một chút, liền nhìn sang Bách Hợp, cuối cùng gật đầu.’

Chuyện này bàn xong thì có một người phụ nữ xinh đẹp khoảng 40 tuổi nói: “Nếu chuyện này đã được giải quyết, tôi muốn hỏi xem đến bao giờ mới có thể uống rượu mừng của Bách Hợp đây?”

Dì ấy bày ra vẻ mặt trêu ghẹo mà người đàn ông ngồi bên cạnh Bách Hợp đã cười rộ lên:”Dì Cố, dì đừng nói giỡn, cái gì mà rượu mừng nha.”

“Cháu đừng có đánh trống lảng, hai cháu từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, hồi nhỏ còn nói muốn lấy Bách Hợp làm vợ, giờ đã không còn nhỏ nữa, còn không chịu yên ổn.” Người phụ nữ trung niên vừa nói dứt liền có người tiếp lời: “Sợ là Thẩm sư huynh chờ đến sốt ruột rồi.”

Mọi người đều cười to một trận, ông cụ ngồi ở giữa cười nói: “Nếu như hai cháu kết hôn, ông già tôi đây tặng quà to cho …”

Người đàn ông ngồi cạnh Bách Hợp nghe những lời này liền ngồi không yên: “Cháu

còn chưa học được nhiều đạo pháp, bây giờ phải đi cùng Bách Hợp vậy cháu về trước chuẩn bị.” Hắn nói xong lời này liền đẩy ghế bỏ đi, người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy cảnh này liền lắc đầu thở dài: “Đứa nhỏ này…”

“Có lẽ là duyên phận còn chưa đến, chúng ta cũng không thể bắt ép được.” Người đàn ông ngồi bên cạnh bà an ủi một câu, bà cũng gật gật đầu, không nói gì nữa.

Ngay từ đầu Bách Hợp đã đoán người tên Thẩm Xuân chính là người đàn ông kia, bây giờ coi như đã khẳng định. Mọi người nói với nhau mấy câu, ông cụ kia dặn cô ba tháng sau xuất phát, lại nói mấy tháng này cô gặp hạn không nên ra ngoài chạy loạn, Bách Hợp dù chưa tiếp thu tình tiết câu chuyện nhưng vẫn cố gắng ghi nhớ lời ông cụ, nhất nhất gật đầu rồi mới lui ra khỏi phòng khách.

Bên ngoài phòng khách là tứ hợp viện ngũ giác, viện này rất lớn, tương đương với một sân bóng rổ, trong viện có đủ loại hoa cỏ, hơn nữa còn lưu giữ bố cục lúc trước, thậm chí cô chú ý thấy vị trí phong thủy, liếc mắt nhìn liền nhận ra viện này xây theo Bát

Quát trận, có tác dụng tụ vận thế nhưng người thiết lập phong thủy yếu kém cho nên dù bề ngoài nhìn rất tốt nhưng hiệu quả cũng không cao.

Nhìn thấy viện này, lại nhớ đến lúc nghe đến những người trong phòng nói chuyện, Bách Hợp đã biết mình tiến vào nhiệm vụ liên quan tới quỷ hồn rồi. Cô vừa vào nhiệm vụ còn chưa kịp tiếp thu tình tiết, tòa nhà trong tứ hợp viện rất nhiều, diện tích lại lớn, người đàn ông trẻ tuổi vừa đi ra đã không thấy tung tích đâu. Trong phòng những người kia vẫn còn đang nói chuyện đại sự chỉ là không còn quan hệ gì đến Bách Hợp nên để cho cô ra trước.

Sân viện lúc này không có ai, cô men theo tường nhà phía sau đi vòng qua, phía sau tường trồng một loạt cây hoa mai vàng, lúc này giữa hè tiết mai vàng chưa nở hoa, phía trước cách đó không xa là chỗ rẽ rộng rãi có đặt một chiếc àn đá, trên bàn có bàn cờ, bốn phía trái phải không có ai, bên này lại thanh tĩnh, Bách Hợp liền ngồi xuống, tay để trên bàn, sau đó bắt đầu tiếp thu tình tiết.

Thời đại pháp thuật lụi bại, sau khi thành lập Tân Hoa dân quốc, sau đó khoa học dần dần phát triển, phong kiến mê tín dĩ nhiên bị đào thải. Tới thời đại bây giờ, từng đời phát triển, nhiều đạo thuật tổ tiên lưu xuống dần dần biến mất, ông nội của Tống Bách Hợp thời còn trẻ bởi vì trong nhà bần cùng, bị cha mẹ đưa lên núi xuất gia làm đạo sĩ. Ông nội Tống Bách Hợp rất có thiên phú học tập đạo thuật, lúc ấy thời đại khoa học phát triển chưa nhanh như bây giờ, không ít người mê tín, ông từ nhỏ ở trên núi, chờ đến lúc gần 30 tuổi mới xuống núi, thường ngày giúp người đoán số mệnh, dù không biết chữ mấy vậy mà cũng lập nên gia nghiệp. Ba mươi hai tuổi ông lấy vợ rồi sinh ra bố của Bách Hợp.

Sau khi cha Tống được sinh ra, ông nội của Bách Hợp muốn để con trai kế thừa gia nghiệp của bản than, bởi vậy từ nhỏ đã dạy ông học tập đạo thuật. Đáng tiếc lúc ấy ống nội Tống đã bỏ lỡ thời cơ tốt, học đạo thuật giúp ông có cơm ăn, có áo mặc, thậm chí giúp ông cưới vợi sinh con. Nhưng tới thời cha Tống lại không đợc như vậy, đạo thuật đã dần dần trở nên không quan trọng. Hơn nữa cha Tống tư chất bình thường, ông nôi Tống

học gì đó cũng là tạp bác cũng không nhiều tinh, đạo thuật nhiều đời truyền thừa xuống tất nhiên không còn được như ban đầu. Lúc truyền xuống đời cha Tống chỉ còn thể vẽ lá bùa, lấy giá rẻ bán cho ít thôn dân.

Sau này cả nhà họ Tống chuyển vào trong thôn, mấy người suy huynh đệ ông nội Tống thấy làm ăn không được nên tụ tập ở trong một đại viện, ở trong thôn tập trung làm ăn, thỉnh thoảng thay người trong thôn đoán chữ, lượng lượng phần mộ, tính toán bát tự, tướng mạo hay bán bùa Bình An mà sống.

Nếu những người có chút bản lĩnh thì bị bức phải rời đi còn những người vô dụng thì lại treo đầu dê bán thịt chó, cái gì cũng không hiểu chỉ biết nói những điều linh thinh rồi bảo đó là huyền học đại sư, hơn nữa còn tôn sùng danh nhân, tụ thành hiệp hội đạo gia, suốt ngày trên ti vi truyền bá thuyết pháp, thu được rất nhiều tiền.