Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1113: Hoàng quý phi bị phế (3)

Edit: Theresa Thai

Beta: Sakura

Lương Mộ Bắc và Thái hậu rất thân cận, thỉnh thoảng muốn nàng ta ôm đến điện Phượng Minh của Thái hậu, Chân thị nghĩ, hôm nay là chính Đại hoàng tử muốn đi gặp Thái hậu, về sau lúc Hoàng quý phi trách tội xuống, sợ là cũng không trách đến nàng ta.

Nhưng nàng ta cũng không dám đến cung điện của Thái hậu chỗ quá nhiều trong một tháng, cứ mười ngày nửa tháng lại đi một lần, kỳ thật đến nay cũng không đi được cao nhiêu lần, ai ngờ hôm nay liền xảy ra chuyện.

“Ngày thường Thái hậu luôn thương yêu Đại hoàng tử, ôm vào lòng không chịu buông tay, hôm nay, hôm nay Thái hậu nói, nói…” Chân thị nói đến đây, đã nước mắt rơi như mưa, khóc không ra tiếng, Bách Hợp đã sớm đoán được sự việc cũng không đơn giản, lúc này cũng không thúc giục nàng ta, nàng ta tự hít một hơi thật sâu, rồi lại nói tiếp: “Thái hậu nói, đồng ý giải trừ nô tịch cho Thụy Châu của nô tỳ, cũng hứa cho con bé một mối hôn sự tốt, là con trai của huynh đệ đồng tông bàng chi nhánh xa của nhà mẹ đẻ của ngài ấy…” Chính vì như vậy, lúc đó Chân thị nghe được liền vui mừng hớn hở, chỉ cảm tạ lão thiên gia phù hộ.

Cha mẹ của nàng ta làm nô, mình cũng là cả đời làm nô, tiếc nuối lớn nhất chính là mình không phải xuất thân bình dân, kéo theo sau khi con gái ra đời từ nay về sau cũng phải làm nô tỳ, nếu con gái có thể giải trừ nô tịch, nếu có thể gả cho bàng chi của Lục thị, cho dù là thứ xuất, thì cũng là đội ơn đội đức rồi.

Dưới sự vui mừng, Chân thị vội vàng dập đầu tạ ơn, Lục thái hậu lại yêu cầu nàng ta vẽ một bức tranh của con gái, cũng viết ra ngày sinh bát tự, để hợp với thứ xuất bàng chi kia của Lục gia, Chân thị vội vàng làm theo. Trong lúc đó, Đại hoàng tử liền giao cho Tô Hà trông nom. Thường ngày Tô Hà cũng thương yêu Đại hoàng tử, nên nàng ta cũng không nghĩ nhiều. Nhưng ai nghờ chỉ trong chốc lát không chú ý đó, khi phục hồi tinh thần lại, đến khi Chân đang thị hài lòng ảo tưởng từ nay về sau con gái được giải trừ nô tịch, cũng có thể trở thành bình dân, thì lại nghe nói Đại hoàng tử mất tích.

Dưới cơn cả kinh thất sắc dưới, lúc nàng ta vội vàng chạy đi tìm, thì Đại hoàng tử đã bị người ta vớt lên khỏi hồ, thi thể cũng đã cứng. Có người nói tìm được khăn tay của Hiền phi Quách thị ở gần đó, nhưng khi đó đến tột cùng là ai nói, Chân thị tâm hoảng ý loạn đã không nhớ được. Khi bị Họa Ý của cung Hàm Phúc hỏi tới, nàng ta liền hốt hoảng nói ra hết tình huống mình biết, cũng chẳng biết lúc nào có người nhét khăn tay vào tay nàng ta, nàng cũng giao cho Họa Ý.

Lúc này nàng ta nói ra hết từ đầu đến cuối tình huống nàng ta biết, Chân thị tự biết bản thân hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lúc này cả người đều nhũn ra như một bãi bùn nát, không dậy nổi.

Ban đầu nàng đã ôm quyết tâm hẳn phải chết, kỳ thật lúc đó mặc dù nàng cũng hơi sợ, nhưng vẫn trấn định không hoảng loạn, khi đó nàng nghĩ, có lẽ sẽ không liên lụy tới mình, dù Hoàng quý phi có thủ đoạn tàn nhẫn thế nào đi nữa, thì cũng chưa chắc sẽ nghĩ tới những điều này. Chỉ mong mình cắn chặt răng không nói ra rõ ràng mọi chuyện đã xảy ra, có lẽ Lục thái hậu sẽ niệm tình giữ bí mật thay ngài ấy, hứa cho Thụy Châu của nàng phúc thọ an khang cả đời.

Chân thị chỉ cần nghĩ tới tính mạng của mình là vì con gái mà mất đi, chỉ cần con gái có thể sống thật tốt, dù nàng ta đã chết thì cũng không nuối tiếc.

Nhưng đến cuối cùng vô luận như thế nào Chân thị cũng không nghĩ tới, Bách Hợp cũng không bởi vì mất đi đích trưởng tử mà tâm thần đại loạn, càng không có dưới cơn nóng giận sai người loạn côn đánh chết nàng ta, mà ngược lại dùng con gái của nàng ta uy hϊếp nàng ta nói ra chân tướng. Lúc này trong lòng Chân thị đã hối hận không thôi, chỉ mong Lục thái hậu có thể nhớ lời nói hôm nay của ngài ấy, hứa cho con gái mình một tiền đồ tốt, nếu không…

Hậu quả còn sót lại, bản thân Chân thị cũng không dám nghĩ.

Bách Hợp nghe được chuyện này, trong lòng thật sự cảm khái vạn phần. Chỉ vì một phụ nhân như vậy, Chu Bách Hợp liền mất đi cốt nhục tâm can của mình, ban đầu bởi vì Chân thị là được người Chu gia chọn, bởi vì cha mẹ đều là hạ nhân của Chu gia, mấy đời trung thành, hơn nữa trượng phu và con gái của Chân thị đều nằm trong tay Chu gia, ban đầu Chu phu nhân nghĩ Chân thị dễ khống chế như vậy, có thách thì nàng ta cũng không sinh ra được tâm tư yêu thiêu thân gì, nên mới sẽ yên tâm đưa vào cung, lại không nghĩ rằng, thành cũng Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà (mặc kệ là thành công hay thất bại đều do một người), Chân thị bởi vì nguyên nhân này, đúng thật là hầu hạ Lương Mộ Bắc tận tâm tận lực, không dám có chút lòng gia hại nào, nếu phi tần của các cung điện khác muốn mua chuộc nàng ta đều là tuyệt đối không có khả năng, nhưng người thân và con gái của nàng ta mà ban đầu Chu gia khống chế, xem thành lợi khí để khống chế, lại không ngờ có một ngày sẽ bởi vì Tôn Thụy Châu này, mà gia hại đích trưởng tử Lương Mộ Bắc của Chu Bách Hợp.

Nghe tới bây giờ, đã rất rõ ràng, như Bách Hợp nghĩ, Hiền phi Quách thị e rằng đã bị người khác tính kế, chuyện này không tránh khỏi liên quan đến Lục thái hậu. Tuy nói nhìn từ mặt nổi, nàng ta không chân chính trộn lẫn vào chuyện này, liền tính trình lên lời khai của Chân thị, thì Lục thái hậu cũng có thể chối đến không còn một mống, nhiều nhất là nói nàng ta không tẫn hết chức trách dạy dỗ, quá lắm là đánh chết mấy cung nhân cho xong chuyện, nhưng là Mộ Bắc của Chu Bách Hợp lại không trở về được.

Trong nội dung cốt truyện, sợ là Chu Bách Hợp cũng nghĩ đến điểm này, sâu trong đáy lòng của nàng ấy nói không chừng cũng biết Hiền phi là bị người khác hãm hại, nhưng Chu Bách Hợp lúc đó giống như một con thú cái bị thương, cần có chút việc để cho nàng ấy phát tiết thống khổ trong lòng, cũng chính bởi vì con trai chết, Hoàng đế mắng, nàng ấy mới gây thù hằn khắp nơi, giống như phát điên, xuống tay với người trong cung, cuối cùng chết đi, ngược lại khiến người khác hả hê.

Bây giờ chuyện đã đến nước này, Lương Mộ Bắc đã chết, lại trách cứ Chân thị nữa thì cũng vô dụng, Bách Hợp phất tay: “Tha xuống, đợi cha mẹ người thân tiến cung, lại loạn côn đánh chết.”

Lúc Lương Mộ Bắc chết, Chân thị cũng đã đoán được mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, vốn nàng ta đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng loại vật như dũng khí này, đều là nhất nhi tái, tái nhi suy, tam nhi kiệt (Đánh trống lần thứ nhất thì binh sĩ hăng lên, đánh lần thứ hai thì lòng hăng hái giảm xuống, đánh lần thứ ba thì không còn hăng nữa), nếu ban đầu Bách Hợp ban chết cho nàng ta, thì sợ là nàng ta còn không cảm thấy sợ hãi như bây giờ, lúc này nghe Bách Hợp nói muốn đánh chết nàng ta ở trước mặt cha mẹ, người thân của nàng ta, cả người Chân thị đều hỏng mất: ‘Nếu cha mẹ đều ở đây, nàng phải làm sao để nói với cha mẹ mình đã làm ra chuyện hồ đồ như vậy? Còn làm liên lụy đến họ?’ Huống chi lúc có người thân ở bên cạnh, thường là lúc lòng người yếu ớt nhất, Chân thị vừa nghĩ tới người thân của mình sẽ có mặt, mà mình lại phải chết thảm ở trước mặt họ, nàng ta lập tức định cắn lưỡi tự vẫn.

Hai ma ma thấy tình hình không tốt, lúc này nơi nào sẽ cho phép Chân thị thống khoái dễ dàng như vậy ở dưới mí mắt mình? Vội vàng tiến lên bóp mạnh cằm Chân thị, nàng ta lắp ba lắp bắp kêu: “Nương nương tha mạng, nương nương khai ân…”

Đến lúc này, ngược lại biết xin người khác khai ân.

“Nô tỳ sống ở Chu gia, cha mẹ nô tỳ hầu hạ chủ tử tận tâm tận lực, thỉnh nương nương khai ân, cầu nương nương khai ân.” Cằm nàng ta bị giữ chặt, lúc nói chuyện hơi không rõ, nhưng lúc này Chân thị vẫn liều mạng kêu, nghe lời này của nàng ta, Bách Hợp mới ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái: “Cha mẹ ngươi hầu hạ chủ tử tận tâm tận lực chính là bổn phận, chẳng lẽ ngươi còn muốn kể công? Có phải ngươi cho rằng ngươi hầu hạ Chu gia nhiều năm, Chu gia phải khai ân thả ngươi xuất cung, cũng phải hứa cho con gái thân phận bình dân, từ nay về sau con gái của ngươi sẽ không còn là nô tỳ nữa?”

Bách Hợp nói xong lời này, Chân thị không có mở miệng, hiển nhiên mặc dù nàng ta không nói chuyện, nhưng trong lòng đúng là cho rằng như vậy.

“Lục gia chính là thế gia bậc nào, dù là lại có thanh danh nhân nghĩa đi nữa, thì sao có thể kết hôn với một nô tỳ chứ? Đừng nói là thứ tử bàng chi, liền tính là người bình thường có dính chút quan hệ với Lục gia, thì sợ rằng cũng đều không chịu.” Bách Hợp nhìn Chân thị, lúc này nàng ta đã khóc đến đôi mắt đỏ bừng, nghe nói vậy, cả người hơi ngẩn ra, có chút không dám tin, muốn phản bác lại không dám, Bách Hợp lại nói tiếp: “Huống chi Lục thái hậu rốt cuộc có một đứa cháu trai thứ xuất bàng chi như vậy hay không còn chưa xác định, đáng hận ngươi ngu xuẩn cũng không sao, chỉ tiếc cho Mộ Bắc của ta.”

“Không thể nào, không thể nào, sao Thái hậu biết…” Chân thị hiển nhiên không tin lời này, Bách Hợp đã lười nhiều lời với nàng ta thêm nữa.

Xem như Chân thị nói câu câu đều là thật, nhưng Lục thái hậu có cái gọi là cháu trai nhà mẹ đẻ hay không, vậy thì khó mà nói, dù sao đến cuối cùng Chân thị cũng chỉ biết là con gái của mình vô duyên vô cớ có được một ân điển lớn, nhưng rốt cuộc là đứa cháu trai nào của Lục gia, thì nàng ta lại không thể nói rõ ràng.

Thế gia như Lục gia, dù là nhất mạch đích chi thì sợ rằng cũng phải có mấy trăm nhân khẩu, lúc Lục thái hậu gả vào cung mới mười sáu, tuổi nàng ta như vậy, dù là dòng chính thì sợ rằng cũng có không ít người chưa từng gặp chưa từng biết, chứ đừng nói tới bàng chi thứ xuất.

Chân thị bị người kéo xuống, nàng ta còn không ngừng kêu không thể nào, Bách Hợp đã không muốn nghe nàng ta nói nữa, kêu người bịt miệng nàng ta, nếu nàng ta còn kêu la nữa, liền kêu người cắt lưỡi nàng ta, tiếng la ó trong cung mới dần dần không còn nghe nữa.

“Nương nương…” Họa Ý thận trọng quỳ ngồi ở bên cạnh Bách Hợp, một màn vừa nãy làm cho nàng ấy vào lúc này còn có chút chưa phản ứng kịp: “Thật, thật sự là Thái hậu? Nhưng, nhưng vì sao Thái hậu phải làm vậy?”

Trong lòng Họa Ý, kỳ thật tin tưởng Hiền phi Quách thị là người xuống tay nhiều hơn là Lục thái hậu, giữa Thái hậu và nương nương cũng không có bao nhiêu cừu hận, dù có cũng là vì chuyện cung điện và phượng ấn mà sinh ra nhiều khúc mắc thôi, nhưng cừu hận cỡ nào nghiêm trọng đến nỗi lại làm cho Lục thái hậu xuống tay tính kế một đứa bé chứ? Nhưng lời nói lúc nãy của Chân thị giờ phút này vẫn vang vọng bên tai, cũng không thể tùy theo Họa Ý không tin, nàng ấy sợ sệt mở miệng hỏi ra, Bách Hợp liền cười lạnh hai tiếng: “Trên đời không có vô duyên vô cớ yêu, tất nhiên cũng không có vô duyên vô cớ hận, Bản cung cũng muốn biết, rốt cuộc là vì sao.” Lục thái hậu thân cư tước vị Thái hậu, tuy nói là thủ tiết, nhưng trong giang sơn Bắc Tề này, không thể nghi ngờ nàng ta đã là nữ nhân tôn quý nhất, chỉ cần nàng ta không phạm sai lầm, cả đời Vĩnh Minh đế đều phải nhận nàng ta làm mẹ, cho dù chỉ là mẹ kế, nàng ta căn bản tội gì đi mưu hại con trai của Chu Bách Hợp chứ, trong đó nhất định có nguyên nhân.

“Rửa mặt trang điểm thay quần áo cho Bản cung trước đã, sợ rằng không lâu nữa ý chỉ của Hoàng thượng cũng nên đên.” Lúc nàng nói chuyện, vẻ mặt lãnh đạm, như đã chôn hết bi thương do cái chết của Lương Mộ Bắc sinh ra vào đáy lòng, hốc mắt Họa Ý đỏ lên, trong lòng chua xót, đè ép khóe mắt, mới khẽ lên tiếng đáp ‘Vâng’.

Bách Hợp đầu tiên là đi viếng Lương Mộ Bắc một lát, thân thể vốn đã nho nho của cậu bé đã bị ngâm nước đến trắng bệch, gương mặt trắng mũm mĩm trong trí nhớ của nguyên chủ kia lúc này hiện lên tím ngắt đáng sợ, người xung quanh không dám thở mạnh một tiếng, nhìn Hoàng quý phi đoan trang khéo léo trước đây lúc này vươn tay sờ lên gò má, mái tóc của Lương Mộ Bắc, hơi run run.