Edit: Vũ Thiên
Beta: Sakura
Mặc dù trường học cho học sinh năm cuối nghỉ, cũng dùng phí lớp đặt cơm, nhưng đồ uống vẫn do từng người trả tiền. Thẩm Kỳ hào phóng như vậy, nói muốn bao tiền nước thì nam sinh hô hào, nữ sinh cũng mang vẻ mặt mừng rỡ theo dõi cậu ta. Thẩm Kỳ trong trường học cũng có tiếng tăm, tuy cậu ta không đẹp trai nhưng dáng người cường tráng cao lớn, hơn nữa lại chơi bóng rổ, trong trường học là đối tượng hoàn toàn bất đồng với Tần Chính, cũng có một ít nữ sinh hoan nghênh, bởi vậy không có người ngăn cản đám người này ở lại đây ăn cơm. Thẩm Kỳ cười hướng Kiều Dĩ An đi tới, lúc xoay chuyển ánh mắt nhìn thấy Bách Hợp, sắc mặt thoáng cái bắt đầu có chút âm hàn.
Cừu nhân gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, lần trước Thẩm Kỳ muốn đánh bóng rổ lên người Bách Hợp, muốn cô bị thương để trút giận thay em họ Lưu Diêu của mình, thứ hai là hận Nhϊếp Bách Hợp ngày đó nói hươu nói vượn, nói Kiều Dĩ An có bạn trai, Thẩm Kỳ luôn yêu thích Nữ Thần Kiều Dĩ An, yêu đến tim cũng đau, nhưng Kiều Dĩ An dịu dàng và hồn nhiên làm cho cậu ta không có nổi dũng khí thổ lộ, như sợ hãi mình làm nhiễm bẩn cô, lại không nghĩ đến Nhϊếp Bách Hợp trước mặt mọi người vu oan nữ thần của mình, nói cô có bạn trai, Thẩm Kỳ vì thế luôn ghi hận trong lòng, ngày ấy muốn mượn cơ hội giáo huấn cô, kết quả cuối cùng bị Bách Hợp tránh được, tránh né không nói, hơn nữa Bách Hợp còn phản đòn, quả bóng kia bắn đến giữa hai chân, lúc ấy mệnh căn của cậu ta suýt chút nữa thì bị phế rồi.
Giờ nhớ tới đau đớn lúc đó, Thẩm Kỳ vô ý thức kẹp chặt hai chân, thời gian dần trôi cơ bắp hai má bắt đầu run rẩy.
“Này, cậu tránh ra.” Thẩm Kỳ quay đầu lại liếc nhìn một thành viên trong nhóm, sai bảo cậu ta. Nhún vai đắc dĩ, Thẩm Kỳ giơ cằm hướng về phía Bách Hợp, khóe miệng nhếch lên vẻ tươi cười. Thiếu niên cao lớn kia có chút bất đắc dĩ thở dài. Những người này với Thẩm Kỳ là bạn học cùng trường ba năm, lại cùng tham gia đội bóng rổ, tất nhiên biết rõ việc nửa năm trước Thẩm Kỳ bị người dùng bóng rổ nện bị thương thân dưới phải nằm bệnh viện ở nửa tháng, cậu ta cũng biết Thẩm Kỳ hận Bách Hợp. Bởi vậy tuy thấy Bách Hợp là con gái, không quá nhẫn tâm bắt nạt cô, nhưng nghĩ đến thế lực bên ngoài trường của Thẩm Kỳ, hơn nữa bình thường nhà Thẩm Kỳ cũng có chút thế lực, làm người lại hào phóng, lúc đánh xong bóng rổ thường xuyên mời người trong đội ăn cơm uống nước, thời gian dài há miệng mắc quai mà, lúc này Thẩm Kỳ yêu cầu cậu ta tìm Bách Hợp gây phiền toái nên người trong đội cũng không có ý cự tuyệt.
Tuổi này con trai phần lớn đều không hiểu một thứ gọi là nghĩa khí, nhận được Thẩm Kỳ ra hiệu, thiếu niên kia đi tới bên Bách Hợp. Chung quanh bạn học thấy ánh mắt cậu ta bất thiện, cũng đều vô ý thức lùi ra, ở bên trong lớp 12 học sinh phần lớn đều là nam sinh thân thể yếu đuối. Người đội bóng rổ thân thể cường tráng vẫn mang đến cho đám học sinh này áp lực nhất định, mọi người đều tự tìm vị trí ngồi. Bách Hợp còn chưa kịp đứng lên, thiếu niên kia đã đá cái ghế, ra hiệu cô đứng lên.
Bách Hợp chỉ không muốn gây chuyện, cũng không có nghĩa cô sợ phiền phức, huống chi hôm nay cô đã chuẩn bị ứng phó sự tình phát sinh, bởi vậy nghe nói thế, cô, đưa tay giữ ghế, ngửa mặt nhìn nam sinh này mím môi nở nụ cười:
“Nếu như tôi không nhường thì sao?”
Bên trong đội bóng rổ thì phần lớn các học sinh đều dùng thân phận thể dục đặc biệt chiêu sinh nhập trường. Những người này mỗi người thân hình cao lớn, lúc mặt lạnh xuống vẫn có chút dọa người, vừa mới khi thiếu niên kia đi tới bạn học nam đều bị dọa đi rồi, hiển nhiên thiếu niên này không nghĩ tới Bách Hợp sẽ không sợ cậu ta. Nguyên bản cậu ta thấy Thẩm Kỳ ra hiệu tới muốn dọa Bách Hợp, trước mắt của mọi người hạ uy cô. Không nghĩ tới Bách Hợp lại đối chọi lại hắn. Thiếu niên này do dự một chút, quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Kỳ, gặp vẻ mặt Thẩm Kỳ cười lạnh lúc này đang đứng bên cạnh Kiều Dĩ An cách đó không xa, nếu mình đe dọa Bách Hợp không thành ngược lại bị cô đe dọa, sau này trong trường học chỗ nào còn có thể ngẩng đầu lên được?
Đối với thiếu niên tuổi này mà nói, mặt mũi lớn nhất, định thay Thẩm Kỳ xả giận nhưng lúc này thiếu niên cảm giác được người chung quanh như có như không nhìn cậu ta, thoáng cái khuôn mặt sưng đỏ bừng, lớn tiếng hô lên:
“Tao bảo mày lăn cho tao! Không nghe thấy à, đồ đĩ!”
Cậu ta một bên hô hào, một bên chen chân vào đạp ghế một cái, gân trên trán trên đều nổi lên. Người đội bóng rổ chứng kiến tình cảnh này, có người trên mặt lộ vẻ đắc ý, có người thì có chút không đành lòng, dù sao tại đám người này Bách Hợp chỉ là một cô gái nhỏ, thiếu niên này cử động cũng thật quá quắt. Có người muốn tiến lên khuyên can, Thẩm Kỳ ngăn người đó lại: “Làm gì vậy? Cậu ta biết chừng mực!”
Tần Chính cau mày, tuy cậu ta không thích Nhϊếp Bách Hợp, thế nhưng Bách Hợp vẫn là người lớp cậu ta, những người trong đội bóng rổ này vừa đến là hung hăng càn quấy, bạn học cùng lớp lại giả câm vờ điếc. Cậu ta vừa muốn mở miệng, Kiều Dĩ An đứng bên cạnh cậu ta lại như bị dọa rụt thân thể, có chút run rẩy, Tần Chính liếc nhìn Bách Hợp, lại nhìn Kiều Dĩ An tựa như chim cút chấn kinh bên cạnh, thở dài, vỗ vỗ cánh tay của cô.
“Đừng quấy rầy đến hứng ăn cơm của mọi người.” ánh mắt Bách Hợp lạnh xuống, bên khóe miệng lại lộ ra vui vẻ. Mắt thấy kỳ thi Đại Học sắp tới, cô cũng không định trước mặt mọi người đem việc nháo lớn, đánh nhau với nam sinh này, đến lúc đó nhẹ nhất là bị xử phạt, nam sinh này tự mình muốn xui xẻo, có khả năng cô cũng sẽ phải chịu liên lụy. Cô còn muốn vì người nhà Nhϊếp Bách Hợp mà thi lên đại học, không thể vì Thẩm Kỳ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chưa đợi đến khi đám côn đồ kia xuất hiện đã hủy tương lai của mình đi.
“Có chuyện gì đi ra ngoài nói được không?” Cô ra vẻ nhu nhược, nhỏ giọng năn nỉ một câu.
Chung quanh bạn học đều hướng cô quăng đến ánh mắt đồng tình cùng cười nhạo, Thẩm Kỳ cũng nhếch khóe miệng, thiếu niên kia vừa mới quát cô cút ngay lúc này đã tìm lại được mặt mũi, nở nụ cười lạnh: “Cần gì ra vẻ, mày sớm cút một chút là được?”
Cậu ta nói xong, lại một lần nữa đạp ghế một cái, mí mắt Bách Hợp rủ xuống xuống rồi đứng lên, thiếu niên kia đang muốn đẩy bắt cô ngồi xuống, Bách Hợp lại nhấc cái ghế trước mặt rồi đi ra bên ngoài, nam sinh kia nhìn thấy tình cảnh này, ngẩn ngơ, ngay sau đó vừa làm phách lớn lối, vừa đi theo cùng. Bách Hợp thấy cậu ta đi cùng ngay phía sau mình, nhanh tới bên cạnh cửa, mới buông cái ghế xuống. Thiếu niên kia thấy mình bị cô đùa nghịch, thoáng phẫn nộ đá cái ghế một phát, một bên theo đi ra.
“Bạn ấy không có chuyện gì chứ?”
Trong lớp bạn học nhịn không được hỏi một câu, tuy Nhϊếp Bách Hợp trước kia nhân duyên không tốt lắm, dù gì vẫn là người trong lớp. Người hỏi câu này vừa dứt lời, Kiều Dĩ An liền tiếp miệng: “Không có việc gì đâu, tất cả mọi người là bạn học, có thể có chuyện gì chứ?” Giọng nói của cô ta mang theo ngây thơ cùng hồn nhiên, như có chút buồn bực người này tại sao phải hỏi ra như vậy, khiến người nói ra câu trước á khẩu không trả lời được, nói không ra lời.
Bách Hợp xác thực không có việc gì, sau khi ra khỏi phòng thì vẻ lo lắng sợ hãi trên mặt cô biến đổi, ngay sau đó tay nắm thành quyền, dùng sức đánh vào bụng nam sinh này, thiếu niên kia không nghĩ tới bé thỏ trắng sẽ chuyển thành đại ác lang, không kịp né phía dưới đã trúng một quyền, đau đến cậu ta vô ý thức khom người, Bách Hợp trở tay tóm chặt cổ áo cậu ta rồi
lôi vào trong góc hẻm.
Hôm nay cô cũng không muốn phức tạp, nhưng hết lần này tới lần khác có người
tự đưa tới cửa, nơi ăn cơm này vì dùng quỹ lớp thuê, cũng không đắt lắm, bốn phía không có cameras, tất cả người lớp cấp ba lúc này đều ở trong phòng điều hòa không đi ra, trên hành lang cũng không có nhiều người, Bách Hợp kéo người tới tít trong góc, thiếu niên kia vừa bị cô đánh nên bụng lộn tùng phèo bình thường suýt nữa nôn ra, cổ lại bị ghìm như sắp tắt thở, còn chưa kịp phản ứng, Bách Hợp lại một quyền đánh vào trên cổ của hắn.
‘Oa’ một tiếng, lần này cậu ta nhịn không được, liền há mồm phun ra.
Không muốn lưu lại vết thương rõ ràng cho người khác nhìn ra đầu mối, Bách Hợp lúc đánh người dùng tới nội lực, như vậy lúc đánh người hậu quả tổn thương ban đầu sẽ không hoàn toàn hiển hiện ra, cho dù cậu ta báo cảnh sát, đến bệnh viện kiểm tra tạm thời cũng không xảy ra vấn đề gì. Nhưng chỗ đau ba năm ngày sau, tình huống sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa thời gian tổn thương chậm hơn bình thường bị thương ngoài da hồi phục nhiều, Bách Hợp chỉ đánh vào bụng cậu, đã bảo đảm cậu ta sẽ không xảy ra chuyện, lại muốn để cho cậu ta thống khổ, cô đánh vào bụng khiến cậu ta kêu không ra tiếng, một mặt thống khoái húc đầu gối vào bụng cậu ta vài cái, thiếu niên kia lúc đầu còn muốn đánh trả, về sau bị đánh đến nước mũi nước mắt giàn giụa. Bách Hợp cảm giác không sai biệt lắm, lúc này mới ném cậu ta xuống mặt đất, lấy tay sửa sang tóc của mình:
“Đồ vô dụng!” Cô giơ chân đạp thiếu niên này một cước, bị đá vào đùi thiếu niên này đau thót tim, vô ý thức rụt người lại. Lúc này Bách Hợp mới trong chốc lát điều chỉnh hô hấp đều đặn, quay đầu một lần nữa đi vào trong phòng.
Lúc cô đẩy cửa phòng ra, bạn học cùng lớp thấy cô nhanh như vậy đã trở về, thấy vành mắt cô không hồng cũng không có dấu hiệu giống như chịu qua bị đánh, đều lắp bắp kinh hãi, đứng bên cạnh Tần Chính Kiều Dĩ An vô ý thức hỏi:
“Vừa mới rồi bạn học kia đâu?”
“Tớ cũng không phải thay cậu trông nam sinh, làm sao tớ biết?” Bách Hợp hỏi ngược lại một câu, Kiều Dĩ An không nghĩ tới cô sẽ trước mặt nhiều người nói lời này, khuôn mặt có chút phát sốt, ngay sau đó vành mắt cũng đi theo đỏ lên, cắn môi, nhìn liếc Lưu Diêu, Lưu Diêu cúi thấp đầu không đáp, Thẩm Kỳ thì nhịn không được, lớn tiếng xen vào: “Mày muốn chết à?”
“Tôi muốn chết, cậu muốn thành toàn tôi?” Chứng kiến Thẩm Kỳ khởi động nắm đấm, Bách Hợp nở nụ cười, Thẩm Kỳ trong miệng mắng hai câu, mang theo nắm đấm muốn xông lên, Lưu Diêu vốn luôn phát ngốc lúc này mới giống như kịp phản ứng, kéo Thẩm Kỳ một cái: “Anh, anh muốn làm gì?”
Lưu Diêu và Bách Hợp đều rõ sắp đến ngày thi Đại Học nếu đánh nhau mà bị bắt được, đến lúc đó có khả năng sẽ hủy tiền đồ, Thẩm Kỳ là anh họ cô ta, làm việc nhiều khi xúc động, cô ta không thể để cho Thẩm Kỳ mạo hiểm như vậy.