Hai người định ở bên hồ nước, bỏ ra mấy ngày tìm ít cỏ khô dựng tạm túp lều, so với sơn cốc đầy độc xà trong rừng cây thì bên cạnh thủy đàm an toàn rất nhiều, mỗi ngày Bách Hợp chỉ huy Đậu Hải Ca đi tìm kiếm thảo dược cho mình, tranh thủ lúc đuổi nó đi ra ngoài thì cô cũng thử bắt đầu luyện võ công, nguyên chủ vốn có trụ cột võ công muốn luyện lại thì cũng hết sức dễ dàng, đợi đến lúc tu luyện ra nội lực, mỗi ngày ngoại trừ dùng dược vật thoa chỗ gãy xương thì Bách Hợp dùng nội lực điều trị gân mạch, bởi như vậy thân thể nhanh chóng khỏe hơn, một tháng sau có thể chạy nhảy.
Sáng sớm Bách Hợp muốn cùng Đậu Hải Ca chia nhau đi ra ngoài tìm kiếm ăn đồ, Đậu Hải Ca do dự một chút, đột nhiên gọi cô lại:
“Tỷ tỷ gần đây có phải đang luyện võ không?”
Trong khoảng thời gian này Đậu Hải Ca bị rám đen đi nhiều, cả người đều gầy, xiêm y rách rưới, không chút nào như kịch bản cũ được Đậu Bách Hợp bảo hộ vô cùng tốt, lúc này nó cắn răng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, trên mặt có chút khẩn trương: “Tỷ tỷ cũng dạy ta luyện võ đi.”
Hai người đã đi ra rừng cây, thảo dược trên đùi Bách Hợp đều do nó hái, nó không cam lòng lại có chút oán hận Bách Hợp nên cũng không có khả năng thật lòng vì cô đi tìm thảo dược, hơn nữa trong rừng cây độc xà rất nhiều, có khi nó chỉ dám đi đi lại lại ở ngoài bìa rừng, thấy có thảo dược thì hái về, nếu không có thì lui về, chắc nó sợ hãi Bách Hợp phát hiện mình lười biếng, không quan tâm nó nữa nên bởi vậy dù nó trở về cũng không dám hiện thân chỉ trốn ở sau lưng, gần đây Bách Hợp đang luyện võ đều bị nó thấy hết, Đậu Hải Ca có chút bất mãn.
Lúc trước Đậu phụ dạy võ công cho Đậu Bách Hợp, nhưng lúc đó chỉ cho nó ngồi bên cạnh nhìn kiến thức cơ bản. Lúc ấy Đậu Hải Ca không chịu học, Đậu phụ thấy nó tuổi còn nhỏ nên cũng không nỡ ép buộc. Thầm nghĩ chờ nó lớn hơn tí nữa thì dạy, lúc trước Đậu Hải Ca không có cảm giác mình không biết võ công có cái gì, nhưng bây giờ Bách Hợp luôn đánh hắn, bên người lại không có Đậu phụ làm chỗ dựa. Tuổi còn nhỏ Đậu Hải Ca lần đầu cảm thấy tầm quan trọng của võ công.
“Dạy võ công cho ngươi? Ngươi học được thì có làm được cái gì?”
Bách Hợp sớm cũng cảm giác được Đậu Hải Ca trốn ở sau lưng nhìn xem mình luyện võ, nó là đứa bé cho dù có che dấu sâu hơn nữa, kỳ thật mỗi một lần đều có thể lại để cho người nhìn ra đầu mối, lúc này nghe nó yêu cầu mình, Bách Hợp cười lạnh hỏi một câu, Đậu Hải Ca cuống quít lên: “Ta muốn học võ công, về sau không ai dám khi dễ ta!”
Nó vừa mới nói xong thì thấy khuôn mặt Bách Hợp lãnh đạm, nó mới cuống quít lắc đầu: “Tỷ tỷ, ta cũng muốn gϊếŧ đám người xấu kia, thay cha báo thù.” Đậu Hải Ca nói đây cũng không phải là lời nói dối, nó vốn là thiếu gia Đậu Thị Sơn Trang cao cao tại thượng, nhưng trong vòng một đêm bởi vì đám người áo đen kia mà rơi vào hôm nay kết cục. Bên thác nước có nhiều muỗi sinh hoạt không tốt, toàn ăn thịt chim cùng cá trong hồ, hoặc một ít trái cây, mặc quần áo rách rưới, khác xa với cuộc sống ở Đậu Thị Sơn Trang, bởi vậy nó hận thấu xương đám người hủy hoại cuộc sống của mình, mấy ngày nay tới giờ không biết có bao nhiêu lần trong lòng nghĩ tới mình muốn học thành tuyệt thế võ công, cho đánh bọn người áo đen tan tác mới thôi.
Đậu Hải Ca còn rất sợ Bách Hợp không đáp ứng giáo võ công cho nó, không ngờ rằng Bách Hợp dứt khoát đồng ý luôn. Trên mặt nó lộ ra nụ cười kinh kỉ. Bách Hợp lại quay mặt đi.
Phải dạy Đậu Hải Ca đấy nhưng phải dạy thế nào thì Bách Hợp đã có quyết định rồi. Kế tiếp mấy năm ngoại trừ thời gian tự mình luyện võ thì cô rút ra một canh giờ dậy Đậu Hải Ca luyện võ, trong quá trình đó cô cũng dạy nó một ít âm mưu quỷ kế. Tại đáy vực bảy năm nhoáng một cái đi qua, Bách Hợp cũng không có luyện tập võ công Đậu Thị truyền thừa, cô luyện Cửu Dương Chân Kinh, thời gian bảy năm lại để cho nội lực của cô đã vô cùng thâm hậu, trái lại trong bảy năm này võ công của Đậu Hải Ca tiến bộ khá chậm, chỉ có thể coi là cao thủ nhị lưu trong giang hồ.
Nguyên chủ trong nội dung câu chuyện dạy nó võ công Đậu Thị, lại còn tự mình thí nghiệm những cảm ngộ cùng với lý giải của mình, xác định vô hại thì mới dạy cho đệ đệ, tương đương với Đậu Hải Ca luôn luôn dẫm nát trên vai Đậu Bách Hợp mới có thành tựu vị trí thiếu hiệp giang hồ, tự nhiên Bách Hợp sẽ không tận tâm tận lực như nguyên chủ, không thể dạy Cửu Dương Chân Kinh cho hắn, giáo hắn chỉ là tâm pháp Đậu phụ truyền thừa, trong bảy năm Đậu Hải Ca bị cô dạy võ công bình thường nhưng lại đầy bụng ý nghĩ xấu, quan trọng nhất là Bách Hợp thường xuyên quán thâu hắn tầm quan trọng của quyền lợi, hoàn toàn khác xa Đậu Hải Ca trong nguyên tác.
Bách Hợp mất bảy năm ở dưới vực mới có được nội lực thâm hậu, cô chuẩn bị biện pháp ly khai cái vách núi này, nguyên chủ khởi đầu Ám Điện năm năm sau Đậu gia bị diệt môn, tuy giờ chậm hai năm nhưng thực lực cao hơn trong nguyên tác bao nhiều lần, võ công Đậu phụ trên giang hồ xem ra là cao thủ nhất lưu, về sau Đậu Bách Hợp cũng là nội lực thâm hậu, nhưng cũng không thể so với Bách Hợp hiện tại.
Cửu Dương Chân Kinh là kỹ năng hạng nhất của Bách Hợp, cũng không phải võ công Đậu Thị bình thường có thể so sánh được, hơn nữa nguyên chủ vốn là kỳ tài tập võ, bởi vậy lúc này cho dù Bách Hợp là cũng không thể trực tiếp bay đến đỉnh núi, nhưng
nếu nửa đường bắt được dây leo thì
muốn đi ra ngoài thì rất dễ dàng.
“Tỷ tỷ, chúng ta sắp rời khỏi vực này hả?”
Ý nghĩ của cô không thể gạt được Đậu Hải Ca, giờ Đậu Hải Ca đã mười hai tuổi, tuy nói võ công luyện được thường thường, nhưng tên nhóc này lại cực giỏi về quan sát, mặt ngoài giả vờ nhu thuận nghe lời, Bách Hợp ngồi xếp bằng dưới đất nghe thấy Đậu Hải Ca thì không khỏi quay đầu nhìn hắn một cái, bị cái nhìn này khiến Đậu Hải Ca cúi đầu, cố nén vẻ oán hận trong mắt nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nịnh nọt: “Ta chỉ quan tâm không biết tỷ tỷ có thể bay lêи đỉиɦ núi được không thôi.”
“Ta có thể đi lên hay không là chuyện của ta, không cần ngươi phải quan tâm, cút ra ngoài luyện tập kiếm thuật hai canh giờ!” Bách Hợp không chút do dự quát tháo hắn một trận, khuôn mặt Đậu Hải Ca đỏ bừng tức giận nhưng lại cố nhịn xuống, những năm gần đây cô vẫn đối đãi Đậu Hải Ca như vậy đấy, bởi vậy dưỡng thành Đậu Hải Ca có sức nhẫn nại thật tốt còn có khát vọng quyền lực và võ công, hơn nữa Bách Hợp thỉnh thoảng quát tháo hắn, khiến cho Đậu Hải Ca cảm thấy tự ti lại là có chút tự đại, hơn nữa có thù tất báo, lúc này trong lòng của hắn chỉ sợ sớm đã đã hận Bách Hợp tận xương rồi, nhưng ngoài miệng lại biết ăn nói nịnh nọt, Bách Hợp biết rõ nhưng lại cũng không sợ hắn, mặc kệ bao sâu tâm cơ, mình có phòng bị hắn lại có giá trị vũ lực tuyệt đối,
nên lo lắng sau khi Đậu Hải Ca thành con trai của vị quý nhân kia cơ.
“Hải Ca quan tâm tỷ tỷ thôi, dù sao Đậu gia gặp chuyện không may, chỉ có ta và tỷ tỷ sống nương tựa lẫn nhau, ta chỉ có tỷ tỷ người thân duy nhất, nếu như có thừa vài câu thì xin tỷ tỷ đừng giận ta.” thân thể Đậu Hải Ca lung lay hai cái, lại cung kính thi lễ Bách Hợp một cái, xoay người ra ngoài, vẻ mặt thoáng cái trở nên có chút dữ tợn đáng sợ rồi ngay sau đó lại bị hắn đè ép xuống.
Cho tới nay hắn luôn hoài nghi Bách Hợp có ẩn tàng võ công cao thâm gì không có dạy cho hắn, cho nên vừa mới hắn mới dùng chuyện ra cốc để dò xét Bách Hợp, lại không nghĩ rằng thử một lần lại thực bị hắn thử đi ra. Đậu Hải Ca hiểu rõ thực lực bản thân mình, tuyệt đối không có khả năng trở bay lêи đỉиɦ núi phía trên, mà nếu Bách Hợp có thể đi lên thì chứng minh võ công của nàng ta còn cao hơn mình, hơn nữa cao hơn không ngớt nửa lần hay một lần, mặc dù Bách Hợp chưa từng nói mình muốn rời khỏi đáy vực nhưng Đậu Hải Ca lại cảm giác được nàng muốn rời khỏi rồi, nghĩ đến những thứ này thì trong lòng của hắn liền như bị mèo cào, hận không thể móc bí tịch võ công trong đầu Bách Hợp ra để mình luyện.
Nghĩ đến mình bị tùy ý quát tháo đến quát tháo đi, trong lòng Đậu Hải Ca hừ lạnh một tiếng, một ngày nào đó hắn muốn xưng bá võ lâm, lại để cho tất cả mọi người quỳ ở trước mặt mình, lại để cho người không dám coi khinh hắn, đến lúc đó đám người áo đen hại hắn rơi vào tình cảnh như vậy, cùng với những năm này Bách Hợp đối với hắn không phải đánh thì là mắng, hắn sẽ không bỏ qua một ai!
Nghĩ như vậy xong thì trong lòng Đậu Hải Ca mới thoải mái rất nhiều.
Bách Hợp nhìn xem Đậu Hải Ca đi ra ngoài thì khóe miệng cong lên, trong tay áo của cô đột nhiên bỗng nhúc nhích, ngắn con rắn nhỏ màu vàng dài gần bằng cái đũa to như ngón út từ cổ tay của cô đi ra, đây là hai năm trước không biết từ chỗ nào xuất hiện con rắn nhỏ màu vàng, đến bên người cô phảng phất tìm thấy nhà, Bách Hợp đuổi đến mấy lần cũng không chịu ly khai, sau khi con rắn nhỏ ánh vàng rực rỡ này đến thì không hề có một con muỗi hay chuột xuất hiện, hơn nữa Bách Hợp từng thử qua, các loài rắn hết sức e ngại nó, con rắn nhỏ vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn lại rất linh tính, bình thường như là một cái vòng tay màu vàng ở trên tay Bách Hợp, chưa từng gây phiền toái gì cho Bách Hợp, hơn nữa con rắn này lại không cần Bách Hợp bao ăn quản uống, ngẫu nhiên khi không có ai nó sẽ tự mình đi tìm ăn, ăn no lại tự trở về, hơn nữa không có thương hại Bách Hợp nên Bách Hợp giữ nó lại.
Con rắn uốn éo đi tới lòng bàn tay Bách Hợp, cô giật đuôi nó rồi nhấc lên, nó thè ra cái lưỡi, đợi Bách Hợp buông nó xuống thì tự mình về cổ tay Bách Hợp.
Sau khi quyết định rời khỏi cốc thì Bách Hợp cũng không giấu diếm Đậu Hải Ca, mỗi ngày cô đều xuất ngoại nhìn xem, mỗi khi Đậu Hải Ca thấy cô đi ra ngoài làm ra vẻ muốn nói lại thôi, thẳng đến ngày
Bách Hợp chuẩn bị rời đi thì Đậu Hải Ca thiếu kiên nhẫn nhỏ giọng mà nói:
“Tỷ tỷ, ta với tỷ cùng đi chứ?”
“Ta ra đi điều tra thân phận người áo đen, ngươi đi có làm được cái gì? Trông thì ngon mà không dùng được đồ công tử bột, đừng cho Đậu gia mất thể diện!” Bách Hợp lạnh lùng nhìn hắn một cái, những lời này nói khiến cho Đậu Hải Ca cúi thấp đầu xuống