Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
“Ta cũng rất kinh ngạc, Đại tông sư ẩn núp trong hoàng cung Đại Ngụy mấy trăm năm, thủ hộ con cháu đời sau của vương triều Đại Ngụy, lại chính là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Đại tông sư đã truy tìm từ lâu, hơn nữa vẫn luôn lo lắng sẽ gây bất lợi với mình, Bách Hợp thật sự không nghĩ tới lại luôn ở chỗ sáng, hơn nữa từ đầu đã ở trên vị trí rất dễ thấy, Lưu Thuận ẩn núp thật giỏi, khó trách nàng âm thầm thăm dò mấy lần, chưa bao giờ tìm ra vị Đại tông sư này, nhất là sau khi Thái thượng hoàng xuất cung, Đại tông sư càng không xuất hiện trong cung, Bách Hợp còn suy đoán có phải vị Đại tông sư kia cũng đã đi khỏi, hoặc là không còn quan tâm đến những chuyện vớ vẩn của vương thất Đại Ngụy nữa rồi không, nhưng chỉ duy nhất là có như thế nào cũng chưa từng nghĩ tới vị tổng quản đại nhân nửa chết nửa sống đã thống lĩnh hai vạn thái giám trong hậu cung trước kia – Lưu Thuận, cũng chính là người mà nàng vẫn luôn cực khổ tìm kiếm.
“Quả nhiên là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.” Bách Hợp nói đến đây, không khỏi cười khổ hai tiếng, nàng bị lời nói của Mạnh Thúy Thúy trong tình tiết câu chuyện lừa, nàng đã từng phỏng đoán rất nhiều đối tượng có thể là Đại tông sư, từng hoài nghi rất nhiều người, thậm chí ngay cả một vài phi tần trong hậu cung, họ cũng từng hoài nghi tới, nhưng duy chỉ có chưa từng hoài nghi thái giám không có thân thể toàn vẹn, nàng tin tưởng không chút nghi ngờ lời nói của Mạnh Thúy Thúy trong tình tiết câu chuyện, cho là thái giám không có thân thể trọn vẹn là không thể nào có thể đạt tới cảnh giới Đại tông sư, vì vậy nàng hoài nghi ai cũng chưa từng hoài nghi thái giám, nhưng hết lần này đến lần khác lại không nghĩ đến trên thế giới này ngay cả Âm Tú đều có thể trở thành Đại tông sư, thì sao người khác không thể?
“A? Cô nương vẫn luôn tìm lão phu sao? Năm đó ở trong phủ Tam hoàng tử, người ám sát Tam hoàng tử, cũng là cô nương ư? Như vậy mấy năm gần đây, người vẫn giúp đỡ A Tú, ở sau lưng thay thế hắn ta hại không ít con cháu của hoàng thất Đại Ngụy, cũng là cô nương đi?” Lúc Lưu Thuận nói chuyện, giọng nói không nhanh không chậm, thậm chí trên gương mặt ông ấy còn mang theo một ý cười rất nhỏ. Nhưng ý cười này còn chưa đạt tới đáy mắt thì ánh mắt của ông ấy thì ánh mắt của ông ấy đã dần dần nghiêm túc, cái lưng vốn cong của ông ấy cũng dần dần thẳng lên, hơi thở trên người ông ấy bắt đầu càng ngày càng sung mãn, lượng lớn linh khí tràn vào trong cơ thể ông ấy, giống như có phong ấn bị mở ra, lão đầu tử vừa nãy còn trông tuổi già sức yếu, tựa như đã bước một bước vào quan tài, đột nhiên đầu tóc bắt đầu từ xám chuyển thành đen, nếp nhăn trên mặt ông ấy từ từ biến mất, tướng mạo vậy mà khôi phục đến lúc còn trẻ: “Nói vậy, kỳ thật đây là cao thủ ẩn núp trong cung mà mấy năm nay lão phu cũng vẫn luôn tìm kiếm.”
Một vài nội thị trong cung nghe đến ba chữ ‘Đại tông sư’, thì người người đều sợ đến không dám thở ra một tiếng, nhất là thấy được sự biến đổi của Lưu Thuận, khí áp trên người ông ấy ép cho tai mũi của rất nhiều nội thị bình thường không tập võ đều bắt đầu thấm ra máu tươi, thậm chí ánh nến ở dưới cổ khí áp này đều không khỏi đung đưa.
“Lời này của sư phụ sai rồi.” Đang lúc bầu không khí trong điện ngột ngạt, Âm Tú đột nhiên nở nụ cười, kéo Bách Hợp vào lòng mình che chở vững vàng kín kẽ, rồi mới ngẩng đầu nhìn sang Lưu Thuận: “Đệ tử thật sự nhìn lầm, không nghĩ tới Đại tông sư mà lúc trước đệ tử vẫn luôn tìm kiếm, lại chính là sư phụ. Tam hoàng tử là đệ tử tự mình ra tay, hơn nữa mấy vị hoàng tử khác trong hoàng thất liên tiếp gặp chuyện không may, đều không liên quan đến Tiểu Hợp.”
Dưới khí áp như vậy còn có thể bình tĩnh cười nói giống như không bị ảnh hưởng, vừa nãy Bách Hợp có thực lực tiếp lấy một chiêu của mình, vì vậy lúc này thấy trên mặt nàng bình tĩnh, Lưu Thuận vẫn có thể tiếp nhận, nhưng ông ấy thật sự không nghĩ tới lúc này Âm Tú cũng giống như căn bản không bị khí áp của ông ấy ảnh hưởng, lúc này Lưu Thuận đã biến trở về tuổi trung niên đầu tóc đen nhánh lần đầu thay đổi sắc mặt, khuôn mặt ông ấy có chút âm trầm, trầm mặc không lên tiếng nhìn Âm Tú chằm chằm.
Khí áp vốn tràn ngập trong điện nháy mắt liền tiêu tán, Hoàng đế thở hổn hển một hồi lâu, lúc này mới giống như sống lại, chỉ vào hai người Bách Hợp la lớn như gặp quỷ: “Thất thúc công, gϊếŧ chết bọn chúng, gϊếŧ chết bọn chúng, che chở trẫm rời khỏi đây, trẫm đã hẹn với đám người Lưu Thành rồi, chỉ cần hội hợp với họ, một khi phục quốc trẫm sẽ ban cho Thất thúc công vạn lượng hoàng kim!”
Lúc này miệng mũi Hoàng đế đang chảy máu, khóe mắt cũng nhỏ máu, thần thái hệt như lệ quỷ, thân thể khẽ phát run.
Lưu Thuận không mở miệng nói chuyện, cũng không nhìn Hoàng đế đang ngồi ở một bên, mà ngược lại cười khan hai tiếng: “Không nghĩ tới lão phu lại nhìn lầm, quả nhiên đã già rồi.”
Lúc trước, Lưu Thuận vẫn cho là trong cung cũng chỉ có một mình mình là Đại tông sư thủ hộ vương triều Đại Ngụy, vì vậy khi trong cung có cao thủ ám sát Tam hoàng tử, vì bảo vệ huyết mạch của hoàng thất Đại Ngụy, ông đã từng đối chưởng với thích khách lúc đó, tuy nói đánh thích khách một chưởng, thì ông cũng nhìn ra được thích khách còn chưa đạt tới cảnh giới Đại tông sư, nhưng một Tông sư đã có thể thoát khỏi tay mình, thì đợi một thời gian tất thành họa lớn.
Mấy năm nay Lưu Thuận cũng luôn tìm kiếm tung tích của tên thích khách này ở trong cung, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, lần cung biến này, Đại hoàng tử ép Hoàng đế viết xuống chiếu thoái vị, Lưu Thuận vốn cho là mình ẩn thân ở trong bóng tối có thể kéo tên thích khách này ra, hôm nay lúc thấy Bách Hợp ông vốn cho rằng mình đã tìm được cao thủ trẻ tuổi đang ẩn trong bóng tối kia, lại không nghĩ tới mình cả ngày đánh nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ vào mắt, tên thích khách thần bí mà ông vẫn tìm kiếm kia thì ra chính là đang ẩn thân dưới mí mắt mình, Âm Tú mà ông đã thu làm đồ đệ lại chính là thích khách mà lúc trước bị ông đả thương đó, hôm nay xem ra hắn ta đã lên cấp trở thành Đại tông sư rồi.
“Gừng càng già càng cay, sư phụ cũng không nhìn lầm, nếu không phải hôm nay, sợ rằng đệ tử cũng không biết sư phụ lại là vị Đại tông sư đã thủ hộ vương triều Đại Ngụy gần 300 năm đó.” Lúc này sắc mặt Âm Tú vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại có chút hung ác, khi đối đầu với kẻ địch mạnh, hắn vốn cho rằng Đại tông sư trong hoàng cung Đại Ngụy này hẳn đã đi khỏi hoặc đã đến thọ nguyên rồi, dù sao thủ hộ hoàng cung Đại Ngụy mấy trăm năm, tuổi thọ của Đại tông sư chỉ sợ cũng đã lớn hơn người bình thường rất nhiều, hơn nữa vị Đại tông sư thủ hộ vương triều Đại Ngụy này có khả năng căn bản đã không còn sống để thủ hộ Đại Ngụy nhiều năm rồi, vì thử thăm dò xem người này có còn sống hay không, Âm Tú đã âm thầm ra tay với mấy hoàng tử còn lại, nhưng đều không gặp phải người ngăn trở, hắn cứ nghĩ vị Đại tông sư đó đã hoàn thành sứ mạng, không nghĩ tới lúc này người đó lại chui ra, cũng chính là vị thái giám tổng quản đại nội ngày trước kia.
Nếu hôm nay không phải hộ tống Hoàng đế Đại Ngụy này rời đi, thì sợ rằng Lưu Thuận cũng sẽ không chủ động nhảy ra, nghĩ đến hôm nay dưới trướng đám người Lưu Thành có ba Đại tông sư, tuy nói Âm Tú đã có chuẩn bị trước, nhưng lúc này đối mặt cường địch vờn quanh, trên mặt hắn vẫn hiện lên mấy phần nghiêm túc.
“Ha ha……” Ánh mắt Lưu Thuận rơi vào Âm Tú đang nắm tay Bách Hợp thật chặt, tuy nói thần thái bình tĩnh, nhưng hơi thở căng thẳng cả người vẫn để lộ ra lúc này ông ấy đang cảnh giác: “Trông dáng dấp hai người đều có tuổi tác tương đương, dung mạo xứng đôi, võ công cao như thế, tiền đồ rất xa, trong thiên hạ đến đâu không được, cần gì phải vào hoàng cung?”
Nói đến tiến cung, sắc mặt Âm Tú bỗng chốc trầm xuống, không nói ra lời, hắn chợt nắm chặt tay Bách Hợp, chuyện tịnh thân tiến cung là nỗi đau trong lòng hắn, chưa từng nói cho ai, nếu là người khác nói đến chuyện này thì hắn có thể không để ý đến, dù sao không phải là người cùng đẳng cấp, hắn sẽ không để những nhàn ngôn toái ngữ đó trong lòng, nhưng Lưu Thuận hỏi ra lời này, lại khiến cho trong lòng hắn đau nhói. Bách Hợp thấy sắc mặt hắn thay đổi, liền nhéo lòng bàn tay hắn một cái, rồi mới nhìn Lưu Thuận nói: “Lưu công công cũng biết hoàng cung này không phải chỗ tốt, vậy sao công công lại ở đây, hơn nữa còn thủ hộ Đại Ngụy 300 năm?”
Lúc này sắc mặt Lưu Thuận cũng thay đổi theo, cơ mặt ông ấy co rút từng trận, trong mắt hiện lên một tia thê lương, không mở miệng nói nữa.
Bầu không khí trong cung điện có chút cổ quái, long sang mà Hoàng đế vốn ngồi lắc lư một lát, sau đó, đột nhiên một tiếng cười lớn hào sảng vang lên, thân hình hơi mập mạp của Hoàng đế đang ngồi ở cửa đường hầm liền bay lên như con diều, một bóng người màu xám tro bay ra, sau khi đáp xuống, Bách Hợp mới nhìn rõ đó là một người mặc quần áo đạo sĩ: “Ha ha ha, Thuận công, nhiều năm không gặp, đến giờ phong thái vẫn như xưa.”
“Đạo sĩ chờ ta!” Trong đường hầm vang lên một giọng nói, tiếp theo lại có bóng người nhảy ra, lần này đáp xuống đất chính là một nho sĩ trung niên khoảng 30 tuổi, cuối cùng là một chuỗi tiếng chuông vang lên, một người phụ nhân mặc cung trang màu đỏ mặt mũi lạnh như băng cũng xuất hiện ở trước mặt mọi người, vừa dùng tay phủi phủi quần áo của mình, vừa lạnh lùng nói: “Có cửa không đi, càng muốn đi đường hầm, hại ta dính một thân bụi bẩn không thấy chỗ nào sạch sẽ.”
Vốn là cung điện vắng lặng bởi vì sự xuất hiện của mấy người này mà bỗng chốc trở nên nhộn nhịp, Âm Tú theo bản năng kéo Bách Hợp về phía sau của mình, Lưu Thuận mới vừa rồi còn nhìn hai người Bách Hợp chằm chằm như cảnh giác, lúc này lại do dự một chút trái lại ngoài dự kiến của Bách Hợp, bỗng lắc mình đứng ở trước mặt Âm Tú: “A Tú, đây là ngươi tạo nghiệt, giờ ngươi định làm sao giải quyết đây?”
Hơi thở của mấy người vừa tới này đều vô cùng cường đại, trong lòng Bách Hợp suy đoán đây chính là ba trong số năm Đại tông sư của đại lục mà ba đại Vương khác họ cung phụng.
“Âm Tú?” Nghe được tên mà Lưu Thuận gọi Âm Tú, ánh mắt của mấy người vừa mới nhảy ra khỏi đường hầm bỗng chốc liền rơi xuống người Âm Tú, tất nhiên cũng không bỏ sót Bách Hợp đang được hắn che chở ở phía sau, đạo sĩ nhảy ra đầu tiên vui mừng vuốt râu mép: “Xem ra hôm nay vận khí rất tốt, không cần phí công đi tìm hàng thiến, vừa tới đã tìm được rồi, hoàn thành ủy thác của Vương gia, ta muốn……” Lời của đạo sĩ kia còn chưa dứt, Bách Hợp đã nghe được ngọn lửa vô danh đang cháy trong lòng, bước ra từ sau lưng Âm Tú, dậm chân nhảy lên trước một bước, rõ ràng chỉ là một bước đơn giản, nhưng nàng vừa bước ra một bước thì chớp mắt đã đứng ở trước mặt đạo sĩ kia, vươn tay tát cho đạo sĩ đó một bạt tai.
Có lẽ là không có phòng bị, đạo sĩ kia quá sơ ý không nghĩ tới một cung nữ bình thường lại có bản lĩnh đánh được mình, vì vậy chờ đến khi thấy Bách Hợp xuất hiện ở trước mặt mình liền đưa tay ra đỡ, nhưng kết quả lại căn bản không đỡ được, theo bàn tay mang mùi hương của Bách Hợp tát lên mặt, nụ cười đáng khinh của lão ta bỗng chốc đông cứng lại, thân mình đạo sĩ phải lui về sau mấy bước mới đứng vững được, liền tính có chân lực hộ thân, nhưng cái tát này của Bách Hợp cũng đã khiến khóe miệng của lão ta thấm ra một tia máu tươi.