Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 366: Cung đấu: Quý phi bia đỡ đạn 5

Edit: Minh Minh Minh

Beta: Sakura

“Ngươi!” Tô thị nghe được lời này của Bách Hợp thì bộ ngực sữa không ngừng phập phồng. Cô ta hôm nay mặc một bộ cung trang đỏ nhạt, chỗ cổ áo lộ ra một phần da thịt trắng nõn như tuyết, lúc này dù đang tức giận đến tái mặt, nhưng vẫn không ảnh hưởng mỹ mạo của mình. Chỉ tiếc lúc này Sở Vân Dương không ở đây, Bách Hợp phất tay: “Nếu Tô muội muội khăng khăng muốn giúp đỡ Bổn cung thì hãy ở lại. Bọn Phất Phong vừa vặn nhân lực không đủ, mong Tô muội muội tha thứ, Bổn cung đang rất buồn ngủ, xin lỗi không tiếp đãi được.”

Nói xong lời này, Bách Hợp thuận theo bọn cung nữ đỡ nàng đứng lên, nhìn cũng không nhìn sắc mặt khó coi của nhị phi hai Tiệp dư khi nghe

thấy Bách Hợp so sánh mình với hạ nhân, trực tiếp đi thẳng vào nội điện nghỉ ngơi.

Hôm sau, tại hậu cung mọi người tranh nhau truyền bá Quý Phi kiêu ngạo hung hăng, nhưng dường như Sở Vân Dương không nghe không nhìn thấy. Trước khi chưa có nhân vật mới vào cung, Bách Hợp có thể nói là người được sủng ái nhất hậu cung này. Thẳng đến giữa tháng 8, các tú nữ ngày trước bị chọn trúng đã tề tựu đông đủ đứng trước cửa cung. Lúc hừng đông, được thái giám theo cửa bắc mà tiến đến ngự hoa viên, đến lúc đó tất cả phân thành mấy tổ, diện kiến Sở Vân Dương.

Bởi vì hậu cung không có Thái Hậu, trong cung lại không có chủ, nên Bách Hợp liền nhận được chuyện xui xẻo này từ sớm. Một ngày trước Đức Phi Tô thị cùng Hiền Phi – vốn dĩ từ trước đến giờ đều bất hòa, hai người đều tới đây năn nỉ nàng cùng nhau đến. Đây đúng là một chuyện hay, Bách Hợp tự nhiên đáp ứng. Một đêm này trong nội cung rất nhiều người đều không ngủ được trong nội cung rất nhiều người chịu một ngày như một năm. Hôm nay lại tiến nhập thêm một đám tiểu mỹ nhân tươi mới ngon miệng, tự nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người cũ trong nội cung thấp thỏm lo âu.

Nhưng Bách Hợp lại ngủ say sưa, Sở Vân Dương còn dùng tay vuốt tóc nàng. Lúc nàng không kiên nhẫn còn xoay người qua, bộ dáng này khiến cho Sở Vân Dương âm thầm nở nụ cười.

Hừng đông, mọi người chia nhau trang điểm, ăn mặc tiến về trước ngự hoa viên. Lúc này trong hoa viên đã sớm đầy người đứng chỉnh tề. Đằng trước Sở Vân Dương ngồi xuống Long liễn. Từng nhóm nội thị cùng với đám tiểu mỹ nhân mới tiến cung liền theo thứ tự quỳ xuống, Bách Hợp sau đó cũng ngồi xuống Long liễn. Một đám người trắng nõn quỳ trên mặt đất, chỉ có một dáng thiếu nữ đầy đặn cao gầy lúc này không những không quỳ, ngược lại là kéo làn váy hiếu kỳ nhìn sang bên này. Chỉ là vì khoảng cách quá xa, dường như không nhìn rõ tình cảnh bên này, nàng thè lưỡi. Bị người bên cạnh kéo một hồi, lúc này mới không tình nguyện quỳ xuống.

Không cần nhìn liền biết rõ cái này chính là tình tiết Quách Bách Hợp đấu Dương Ngọc Như đến suy sụp rồi, lúc này kẻ thù gặp mặt đặc biệt tức giận. Bách Hợp không muốn suy nghĩ liền vẫy tay, phân phó Phất Phong: “Đó là nữ

nhi nhà ai, không hiểu quy củ, gặp Hoàng Thượng chậm chạp không quỳ, còn dám nhăn mặt, như thế không hợp lễ nghi, thưởng năm bàn tay.”

Phía sau hai người Đức Phi vàHiền Phi vừa vặn vội vàng dắt tay nhau chạy đến,

nghe được lời Bách Hợp rất rõ ràng. Tô thị vuốt bụng cho Đại cung nữ thân cân dìu mình xuống liễn, nhìn thấy Sở Vân Dương vẫn còn ở đây. Gặp phải tình huống như vậy Hoàng Thượng còn chưa lên tiếng, thế mà Bách Hợp đã vượt lên trước muốn ra tay đả thương người, trong lòng hết sức bất mãn. Tuy rằng nàng cũng không thích các cô nương như hoa như ngọc này, Tô thị đã không còn nhỏ tuổi, có thể sau này đám tú nữ quỳ ở đây sẽ có người được sủng ái, nàng không thích nhất là người đối chọi nhiều năm với mình, đồng thời hiện nay Bách Hợp vô cùng được sủng ái, hai phía so sánh, Tô thị không chút do dự liền mở miệng:

“Tỷ tỷ, lời nói này không đúng. Người này về sau có khả năng đều là tỷ muội của chúng ta, hơn nữa tuổi còn nhỏ không hiểu cung quy cũng là hợp tình lý, tỷ tỷ cũng là bậc trưởng bối trong cung rồi. Sau này vào cung mọi người trở thành tỷ muội, chậm rãi giáo huấn cũng được, cần gì phải mới vào cung liền đánh người, hơn nữa còn đánh vào mặt, nữ nhi xem gương mặt vô cùng

trọng yếu, nếu làm hỏng rồi, tỷ tỷ lấy cái gì bồi thường?”

Tô thị xem ta gặp yêu tiếc, nhất là khéo mồm khéo miệng nhưng lại rất bản lĩnh, đã chỉ ra Bách Hợp tuổi không nhỏ, nói bóng gió nàng đã không phải là thiếu nữ mới lớn, phải nhường đường cho tuổi trẻ rồi, lại mỉa mai nàng cay nghiệt đánh người không giữ thể diện, làm việc quá mức ngang ngược. Trước mặt Sở Vân Dương cứ như vậy khiến cho Bách Hợp mất mặt. Chỉ bằng cách nói chuyện này, trước đây Quách Bách Hợp bất luận thế nào cũng không phải là đối thủ của cô ta, nhưng Bách Hợp không cùng cô ta so đấu mồm mép lanh lợi, ngược lại là cười lạnh một tiếng:

” Đánh là thân mắng là yêu, Bổn cung muốn thân cận với muội ấy mà. Đây là phúc khí của muội ấy, nếu không ngươi xem nhiều tú nữ như vậy, Bổn cung không phạt thì làm sao Hoàng Thượng có thể để mắt tới? Hoàng Thượng nói xem, thần thϊếp nói lời này có hợp tình hợp lý không?”

Bách Hợp nở nụ cười nơi khóe miệng, nàng không giống Quách Bách Hợp kiêng kị rất nhiều thứ. Quách Bách Hợp tâm nguyện chết cũng được sống cũng xong cho nên khiến Bách Hợp thiếu rất nhiều trói buộc. Nói chuyện làm việc không giống bản thân Quách Bách Hợp, nhìn như rất hung hăng ngang ngược nhưng kì thực đang lo lắng nặng nề, làm việc thì nửa vời, đã mang cái tiếng ương ngạnh, nhưng chỉ thể hiện ở bên ngoài. Lúc này Bách Hợp đem thần thái hung hăng ngạo mạn của nguyên chủ phát triển thêm mười phần, rõ ràng đánh người lại là đánh ở mặt, càng không cho Tô thị một chút mặt mũi, khiến cô ta tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt với Bách Hợp, nói không ra lời.

Hai người Phất Phong và Phất Liễu chiếu theo ý Bách Hợp, dẫn theo hai ma ma khỏe mạnh trong đám người bắt Dương Ngọc Như đi ra, trược tiếp đánh xuống năm cái tát. Vẻ ngây thơ trên người Dương Ngọc Như lập tức bị đánh tan hơn phân nửa, lúc này khóe miệng có chút máu, mái tóc lúc đầu gọn gàng cũng có chút ít tán loạn cả lên. Tuy cô ta cực lực giãy dụa, nhưng lại vẫn là vô cùng chật vật bị kéo tới trước mặt Bách Hợp.

Tình tiết ở bên trong chính là Dương Ngọc Như cũng không cố tình khiến cho Sở Vân Dương chú ý. Cô ta ngay từ đầu cũng không có hứng thú gì với việc hầu hạ quân vương, nhưng bởi vì dáng dấp kiêu ngạo không giống người thường này của cô ta đã thành công hấp dẫn ánh mắt Sở Vân Dương, lại để cho hắn vô thức chú ý tới điểm này lẫn trong một đám Tú nữ, cuối cùng lại trổ hết tài năng. Tuy rằng Dương Ngọc Như lớn lên xinh đẹp, nhưng lại không phải thiên hương quốc sắc, trên người cô ta có một loại quật cường cùng với yếu đuối lại còn kèm theo ngây thơ. Mâu thuẫn sâu sắc nhưng rồi lại kỳ diệu dung hòa thành phong cách, sau khi ở cùng cô ta một thời gian, Sở Vân Dương thực sự thích vẻ đẹp bên trong của cô ta, không phải là chỉ là đơn thuần thưởng thức nhan sắc bên ngoài.

Cô ta và Sở Vân Dương lần đầu gặp mặt dưới tình huống hắn đang mặc thường phục, Dương Ngọc Như không cho hắn đi, cho rằng hắn chỉ là người hầu, cùng hắn bắt chuyện một phen, sau đó lộ ra bản tính nghịch ngợm. Hơn nữa ngày đầu tiên tiến cung cô ta không kiêu ngạo đồng thời rất có nghĩa khí, ăn ngay nói thẳng, không vì quyền thế mà tỏ vẻ khuất phục. Điểm này mới khiến Sở Vân Dương nhớ kỹ cô ta.

Quách Bách Hợp luôn luôn đố kị cô ta, cuối cùng ghen ghét đến mức điên cuồng. Bách Hợp lúc này trong lòng cười lạnh. Trong hậu cung làm gì có thái giám nào dám dẫn theo một đoàn tùy tùng bốn phía sáng ngời, e rằng ngang ngược như nàng trong nội cung cũng không dám như thế, huống chi hoàng đế mặc xiêm y đều rất chú ý, tuy là thường phục, cũng là thêu Nhật Nguyệt ngôi sao có quy luật rõ ràng, thái giám nào dám mặc thường phục như vậy? Dương Ngọc Như cũng là xuất thân con nhà quan, lại từ nhỏ đọc đủ thứ sách vở thánh hiền, chắc chắn lúc đó đã nhận ra dáng dấp của Sở Vân Dương. Hoặc cô ta từ nhỏ ngu xuẩn, cha mẹ đem Tứ thư Ngũ kinh, cái gì nên học đều học cả. Hết lần này tới lần khác lễ nghi quy củ một chút cũng không dạy bảo, cô ta cố ý muốn giả vờ ngây thơ mà thôi.

Có người nào tiến cung mà còn dám ngây thơ chất phác, nửa chút du͙© vọиɠ cũng không? Thực không muốn tranh thủ tình cảm thì lúc trước thà không tiến cung. Bây giờ đến đều đã đến rồi, cần gì phải giả trang thành trinh tiết liệt nữ, nói cái gì không muốn cùng người trong thiên hạ tranh giành phu quân, toàn tâm toàn ý mong được cô độc, rõ ràng là lời nói dối. Được lắm, ngoại trừ nàng ra, người khác thực sự tầm thường.

Bách Hợp cười lạnh, nhìn đối tượng của nhiệm vụ lần này của mình, cầm quạt che miệng, nhẹ giọng cười:

“Bổn cung thưởng 5 cái tát tạo cơ hội cho ngươi tiếp cận gần hơn cho Hoàng Thượng thăm hỏi, có lẽ ngươi phải cám ơn đại ân đại đức của Bổn cung đấy.”

Hôm nay cô ta ăn mặc xinh đẹp, quần lụa mỏng màu tím, gió thổi nhẹ nhàng lay động, trên là áo yếm màu vàng nhạt, áo khoác voan mỏng màu tím nhạt, ngoại trừ chỗ vai có khoác thêm tơ lụa che chắn, đôi cánh tay tuyết trắng kia như ẩn như hiện bị khóa lại trong tay áo nhỏ hẹp, càng che dấu càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.Màu sắc càng làm nổi bật lên nước da trong suốt hơn tuyết, trước ngực lộ ra xương quai xanh tinh xảo cùng hai bờ vai mượt mà. cả người dường như đã thay đổi..

Sở Vân Dương chỉ nhìn nàng bốc đồng nhưng không lên tiếng cắt ngang, cũng không rời ánh mắt nhìn xuống Dương Ngọc Như người đứng ở trước mặt mình ước chừng hơn ba mét, mặt sớm bị đánh sưng lên. Tuy hắn yêu thích tiểu mỹ nhân, nhưng không bao gồm tiểu mỹ nhân chật vật này. Thực tế lúc này trước mặt đã có sẵn một Bách Hợp hấp dẫn lấy ánh mắt của hắn rồi. Dưới tình huống bây giờ, hắn càng không có quay đầu chuyển hướng tới Dương Ngọc Như, bất luận cô ta xấu hổ đứng đấy, cũng không thèm cắt ngang lời Bách Hợp.

“Tỷ tỷ thật sự quá tốt, tát vào mặt rồi còn muốn người ta cám ơn, một chiêu này muội muội nhất định phải thụ giáo.” Tô thị mấp máy miệng, vô thức liếc nhìn Sở Vân Dương, dịu dàng cười: “Hoàng Thượng thấy thế nào?”

“Không biết lễ nghi, Quý Phi nên đánh.” Tự động đưa tới tiểu mỹ nhân ân Sở Vân Dương tự nhiên tiêu thụ, cũng không có cự tuyệt, hắn ôm thân thể Tô thị mềm mại vào trong ngực, nhìn đến bụng Tô thị đã to lên rất nhiều, dáng vẻ tươi cười tăng thêm vài phần: “Ái phi thân đang mang thai, không nên làm phiền tâm trạng.”

Sắc mặt Tô thị có hơi trắng bệch, Sở Vân Dương nói hai câu này hiển nhiên đả kích đối với cô ta. Nếu so với Bách Hợp vừa mới châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, càng làm cô ta khó chịu: “Ý của Hoàng thượng, tỷ tỷ đánh là đúng sao?”

“Không sai.” Sở Vân Dương nhẹ gật đầu, Tô thị còn chưa kịp mở miệng, Dương Ngọc Như đang bị người khác chế trụ không biết lấy sức lực từ đâu, một tay đẩy hai ma ma ra xa, trong miệng hô: “Hoàng Thượng, nô tỳ không phục.” Cô ta vừa mới có lực đẩy hai ma ma cường tráng, lúc này đã chạy tới chỗ Sở Vân Dương, nhưng bước chân lại lảo đảo, cuối cùng giống như đã dùng hết sức, mềm nhũn quỳ xuống trước mặt Sở Vân Dương, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn: “Hoàng Thượng, nô tỳ không phục. Nô tỳ từ nhỏ được cha dạy bảo làm người phải đội trời đạp đất, nếu sai thì phải phạt thì nô tỳ hiểu rõ. Thế nhưng mà Quý Phi nương nương lại cho người đánh nô tỳ, nô tỳ khẩu phục nhưng tâm không phục. Cha đã từng nói qua, thiên tử nếu như thánh minh, tất nhiên là có thể phân biệt thị phi, trắng đen..