Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 119: Công chúa và Tần Hương Liên (3)

Edit: Z

Beta: Sakura

Khi Tần Hương Liên nói chuyện âm vận (chỉ thanh, vận, điệu trong chữ Hán), người trong gánh hát nhanh chóng gõ phách không ngừng, ngược lại khiến cho nàng ta xướng đến hợp phách, vô cùng êm tai, dưới đài có người nghe đến như mê như say, phía trên lầu cao Bách Hợp cũng nở nụ cười lạnh, nhìn Trần Thế Mỹ kia trưng ra vẻ mặt thấp thỏm lo âu lại xen lẫn áy náy, nhẹ giọng phân phó:

“Bắt hết những người liên quan đến gánh hát lại, đưa vào phủ Khai Phong, sai người trông coi chặt chẽ, bổn cung cho rằng người trong gánh hát không chỉ mưu đồ gian trá, đã trà trộn vào trong phủ tất có mưu toan, nếu như muốn mưu hại tính mạng bổn cung, chi bằng đại hình trên thân mới có thể khiến cho hắn phun lời nói thật!” Vị công chúa này là một chủ tử lòng dạ hẹp hòi, lúc trước Tần Hương Liên đánh mặt của nàng đã có thể khiến nàng canh cánh trong lòng đến mức sau này sinh khí mà chết, người trong gánh hát này cũng giống tên canh cửa giúp Tần Hương Liên trà trộn vào trong phủ, hiển nhiên cũng nên phạt.

Cung nga nhẹ giọng đáp dạ, lúc này mới đi xuống lầu, dưới lầu Trần Thế Mỹ đã vừa hoảng vừa sợ, một bên là con cái, một bên là phú quý, nếu muốn phú quý, thế ắt phải thành tâm hổ lang, nếu không một khi sự tình bị vỡ lở, vậy sẽ không chỉ là bản thân có khả năng phú quý khó giữ, cũng có khả năng ngay cả mạng cũng mất! Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Thế Mỹ âm u lạnh lẽo liếc mắt nhìn nhi tử Anh Ca chính hắn đang ôm trong ngực, nó còn đang nói:

“Cha, con đói, nếu như cha có cơm thừa ăn không hết, thì cho con cùng Đông muội một ít đi.” Nó vừa nói lời này ra khỏi miệng, mọi người liền nhìn thấy ánh mắt Trần Thế Mỹ thay đổi, Tần Hương Liên không nhịn được lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Nếu như ngươi nhận con cái, ta làm nô tỳ cũng thôi, nhưng quyết không được ủy khuất bọn chúng.” Trần Thế Mỹ dường như bị nàng ta nói đến mức mặt sung huyết đỏ bừng, toàn thân như bị rét lạnh trong lúc nhất thời không định ra được chủ ý nào.

Theo như Bách Hợp thấy thì Tần Hương Liên cũng không phải cái đèn cạn dầu, hai đứa con tuy rằng khờ dại đơn thuần, nhưng câu nói bảo Trần Thế Mỹ cho chút cơm thừa canh cặn linh tinh để ăn đã thể hiện ra tâm địa hổ lang của Trần Thế Mỹ. Cho dù lúc này Trần Thế Mỹ đuổi mẫu tử Tần Hương Liên ra khỏi phủ. Thì bây giờ thanh danh hắn cũng đã bị thối. Nhìn thấy phía dưới diễn xướng cũng đã đến lúc. Cũng đến thời điểm nàng nên gặt hái, bởi vậy chậm rãi từ trên lầu đi xuống, chờ nàng từ trong bóng tối hiện thân, khi dư quang nơi khóe mắt Trần Thế Mỹ thấy được thân ảnh của Bách Hợp, thì sợ tới mức hai chân mềm nhũn, suýt nữa đã quỳ xuống trên mặt đất, cả người cứ run run không đứng nổi.

“Không phải công chúa, công chúa thân thể không khoẻ. Đang ở bên trong tẩm cung nghỉ ngơi sao?” Trần Thế Mỹ mồ hôi lạnh đầm đìa, lúc này Tần Hương Liên quay đầu liếc nhìn, nhìn thấy Bách Hợp chậm rãi đi tới, không những không sợ ngược lại trong mắt còn lộ ra vài phần vui mừng, ưỡn thẳng lưng hất cằm nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.

“Điêu phụ lớn mật, thấy công chúa sao không quỳ xuống?” Cung nữ bên cạnh Bách Hợp lớn tiếng khiển trách một câu, nhưng Bách Hợp lại biết, Tần Hương Liên nhìn như nhu thuận, nhưng cung nữ này vừa khiển trách không những không thỏa đáng, ngược lại có khả năng sẽ phải chịu một phen chèn ép. Quả nhiên. Tần Hương Liên cười lạnh hai tiếng, lưng ưỡn càng thẳng hơn:

“Nếu luận quốc pháp ta phải quỳ. Nếu luận gia pháp ngươi phải xuống! Thú ta trước nên ta làm chính, thú ngươi sau nên ngươi làm sườn!”

Bách Hợp liếc mắt nhìn Tần Hương Liên, không lên tiếng, nếu giống như nguyên chủ trong nội dung vở kịch tranh chấp với nàng ta, đó mới là mất mặt của bản thân, xuất thân của cô nếu như cùng Tần Hương Liên nổi lên tranh cãi, chỉ khiến cho mình lưu lạc tới trình độ thấp hèn, lúc này hờ hững với nàng ta, dựa theo tính cách của Tần Hương Liên, nàng ta ngược lại sẽ tức giận đến gần chết.

Quả nhiên, Tần Hương Liên thấy Bách Hợp không hề để ý tới nàng ta, vẻ mặt biến đổi, vừa muốn nói chuyện, Bách Hợp đã nhìn Trần Thế Mỹ mà nở nụ cười lạnh: “Phò mã nhiều năm trước từng ở trong nhà thú thê thất?” Cô liếc mắt nhìn Trần Thế Mỹ ôm nhi tử, cười lạnh hai tiếng: “Ngày xưa lúc cho triệu phò mã, phò mã cũng vẫn chưa nói qua trong quê nhà còn có thê thất khác, bổn cung chính là kim chi ngọc diệp, điêu phụ tướng mạo bực này há cùng bổn cung xưng tỷ nói muội?” Bách Hợp không trực tiếp nói chuyện với Tần Hương Liên, ngược lại hướng về phía Trần Thế Mỹ khiển trách:

“Ngươi lừa trên gạt dưới, tiện cho bổn cung ngày xưa mắt bị mù, nhìn nhầm một kẻ như ngươi vậy, chẳng qua nếu muốn ta làm mẹ kế nhận hai đứa con ngươi thì nghĩ cũng đừng nghĩ đến chuyện này, bổn cung ngày mai tức sẽ tiến cung hướng phía mẫu hậu thưa lời, cùng ngươi hòa ly, ngươi tạm thời tự giải quyết cho tốt, hôm nay dẫn phụ nhân với đứa nhỏ này đi ra ngoài đi!”

Nghe thấy như vậy, không những Tần Hương Liên mê mẩn, mà ngay cả Trần Thế Mỹ cũng kinh ngạc đến ngây người thậm tệ, được nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần sau đó đưa tay ôm đùi Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lại vẻ mặt ghét bỏ tránh thoát, Tần Hương Liên cốt khí mặc dù mười phần, nhưng hiện giờ nàng ta là người làm mẹ, lại không thể không kiên cường vài phần, nàng ta mang theo con cái tiến vào trong phủ Thiên tuế tìm người, nhưng chỉ là muốn mưu cầu một miếng cơm ăn, kiếm được một bộ y phục để mặc, để cho một đôi nam nữ không đến mức đói chết. Bây giờ hàng năm thiên tai, nàng một nhân gia nữ tắc mang theo đứa nhỏ thật sự sống hay chết, trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu như Trần Thế Mỹ xảy ra chuyện, nàng không chỗ nương tựa, một đôi nam nữ lại đi đâu xin cơm ăn?

Lúc này nếu như Trần Thế Mỹ thật sự bị đuổi đi, thì hôm nay nàng tiến vào muốn cầu cho đứa con sống yên ổn, đã tương đương với đánh rơi xuống nước, trong lòng Tần Hương Liên mù mờ, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.

Trần Thế Mỹ tuy đối xử với nàng bạc tình quả nghĩa, nhưng trong lòng nàng vẫn có tên Trần Thế Mỹ này, chỉ hận hắn gặp lợi quên nghĩa thôi, chính nàng lúc trước cùng hắn vợ chồng vài năm, vì hắn sinh con dưỡng cái, lại thay hắn hầu hạ cha mẹ, tạo điều kiện cho hắn đọc sách không nói, hiện giờ hắn quay đầu liền cưới người khác, Tần Hương Liên tâm cao khí ngạo cũng nuốt không trôi khẩu khí này, cho nên mới tìm cách muốn vào phủ đại náo Trần Thế Mỹ một hồi, trong lòng nàng là hi vọng Trần Thế Mỹ cùng trở về với nàng, nhưng nếu như vợ chồng hai người trở về liền có cơm ăn, thì nàng cũng không đến nỗi bỏ đói cha mẹ chồng.

Nghĩ đến đây, trong vẻ mặt Tần Hương Liên lộ ra vài phần giãy dụa, Bách Hợp lại không cho nàng ta thời gian tự hỏi, trực tiếp sai người vứt mấy người Trần Thế Mỹ cùng mẫu tử Tần Hương Liên này ra ngoài, cũng không để ý tới cầu xin của Trần Thế Mỹ, một mực sai người đem người gánh hát đưa vào, người gánh hát này vào Nam ra Bắc, vốn tưởng rằng lời nói của Tần Hương Liên là thật, cố ý giúp nàng ta tiến vào báo thù, nàng ta vốn nhân lời đến lúc đó, nếu như Trần Thế Mỹ nhận nàng ta, chắc chắn sẽ cho người gánh hát an toàn ra phủ, không nghĩ tới hiện giờ công chúa xuất hiện, nhưng cũng lại đem đám người họ khiêng vào trong, vốn hiện tại thân phận địa vị hát hí khúc đã thấp kém, vừa nghe sắp bị kéo vào đại lao, tất cả không khỏi chửi ầm lên với Tần Hương Liên:

“Phụ nhân hại người rất nặng!”

Tần Hương Liên vừa hoảng vừa vội, nàng vốn không nghĩ ở trước mặt Bách Hợp lộ ra vẻ sợ hãi, dù sao ở trong lòng Tần Hương Liênthì

Bách Hợp mới là cái loại nữ nhân đoạt trượng phu của mình, nhưng bây giờ nhìn đến tình cảnh như này, Bách Hợp lại không có ý nghĩ phải nén giận, ngay cả Trần Thế Mỹ cũng giống như không cần, nàng tự nhiên cũng không kiên cường được nữa, cuống quýt kéo nữ nhi quỳ xuống:

“Công chúa tha mạng, tiểu phụ nhân nói năng bậy bạ, việc này chỉ là việc nhà, cũng không liên quan đến người trong gánh hát, cũng cầu công chúa khai ân.” Trong lòng nàng lộ ra vài phần cảm giác nhục nhã, vì mình phải quỳ gối trước mặt Bách Hợp mà hết sức bất mãn, trên mặt cũng lộ ra vẻ căm hận, lúc này Bách Hợp mới liếc mắt nhìn cô: “Ngươi coi phủ Công Chúa này của bổn cung là nơi nào, muốn tiến thì tiến? Nói cho ngươi biết cũng được, quan thủ vệ bây giờ có cái kết cục gì.” Bách Hợp nói xong, sai người đem quan thủ vệ kia kéo lên, lúc này hắn đã bị tịnh thân (ờ bị thiến, bị cắt dương v*t hay còn gọi vật nam tính, JJ?, chim, giái…), do là văn tự bán đứt, nên lúc này không những bị tịnh thân yêm cát (giai đoạn đầu của quá trình tịnh thân, sử dụng ‘yêm’ đao để cắt), cho dù muốn mạng hắn cũng không có người giúp đỡ, Tần Hương Liên nhìn thấy quan thủ vệ này vẻ mặt trắng bệch oán hận nhìn bộ dạng của chính hắn, trong lòng vừa hoảng vừa sở.

Hoảng chính là mình liên lụy đến người khác, còn sợ lại là công chúa này tâm ngoan thủ lạt như thế, nàng vốn tưởng rằng công chúa đoạt trượng phu của mình, mình kiện Trần Thế Mỹ chính là thiên kinh địa nghĩa, ngay cả công chúa ở trước mặt mình cũng nên làm thϊếp mới đúng, ai ngờ lúc này lại bị Bách Hợp hăm dọa như vậy, cả người đều run lên, nàng vốn cũng không phải hỗn thế ma vương, hại người còn để ý là đương nhiên, lúc này trong lòng áy náy, chỉ vào Bách Hợp mà nói:

“Thân là kim chi ngọc diệp hoàng gia, nhưng lại tâm ngoan thủ lạt như thế, thật sự khiến cho người ta thất vọng!” Lúc này nàng cũng không dám nhắc lại chuyện muốn con cái lưu lại, nhìn đến tình cảnh trước mắt, Tần Hương Liên cũng sợ một ngày nào đó Bách Hợp hưng trí đem mạng một đôi nam nữ của chính nàng lăn qua lộn lại, nàng oán hận liếc mắt nhìn Bách Hợp, vội vàng kéo nữ nhi dậy, một bộ dạng cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.

Sai người đem đám người Tần Hương Liên vứt ra ngoài, thấy Trần Thế Mỹ còn muốn cầu tình nữa, Bách Hợp lười nghe hắn nhiều lời, trực tiếp sai người lấp kín cái miệng của hắn rồi đẩy hắn ra ngoài, mỗi người trong gánh hát hai tay bị trói sau lưng khi đưa đến phủ Khai Phong, vẻ mặt đều đa màu, trong miệng mắng không ngớt.

Bách Hợp nghĩ rất rõ ràng, phải cùng Trần Thế Mỹ kết thúc trận kiện cáo này, thì chi bằng sớm hòa ly với Trần Thế Mỹ, phải ở trước khi Tần Hương Liên còn chưa ồn ào liền đem chuyện này dao sắc chặt đay rối (giải quyết dứt khoát nhanh chóng), may mà lúc này cô đuổi Trần Thế Mỹ đi, hắn đã không còn cơ hội gọi Hàn Kì về nữa, tin rằng cũng sẽ không thể xảy ra chuyện sai Hàn Kì đuổi gϊếŧ Tần Hương Liên nữa, chỉ cần không có chuyện này, Tần Hương Liên nhiều nhất cũng chỉ kiện trách mắng Trần Thế Mỹ tái giá, tội khi quân cùng bất hiếu với cha mẹ ba tội nhỏ thôi, nếu như mình không có quan hệ với Trần Thế Mỹ, này cọc kiện cáo loạn thất bát tao này hẳn là sẽ không có quan hệ với chính mình, chính cô không hề trộn lẫn cùng với tương ái tương sát (yêu nhau lắm căn nhau đau) đến trong hai vợ chồng này, đến lúc đó cũng sẽ không xảy ra chuyện nàng trở thành trò cười cho người ta này nữa, lại càng không thể trở thành truyện cười hoàng thất, bị người cười nhạo nữa.

Công chúa hoàng thất hòa ly tuy ít, nhưng như vậy cũng không phải là hoàn toàn không có, tuy rằng hòa ly cũng không phải chuyện tốt gì, nhưng bởi vì lúc trước khi hoàng đế tự mình kén phò mã thì có mắt như mù, nghĩ tới không có người nào dám to gan lớn mật đi cười nhạo hoàng đế, bổn phận của chính nàng chỉ cần diễn một vai người bị hại nữa, từ nay về sau liền chiếm được thông cảm của mọi người, sẽ không bị

miệng người đông đúc trong thiên hạ phỉ nhổ, có lẽ nhiệm vụ lần này liền nên hoàn thành.

Bách Hợp nghĩ đến mức cực tốt, buổi đêm cùng ngày cô lại một lần nữa bắt đầu chuẩn bị luyện võ công, sau khi cộng thêm vài điểm giá trị Võ lực, quả nhiên rất nhiều chỗ trong Cửu Dương Chân Kinh cô vốn không nhớ được lúc này lại nhớ ra, phát hiện điều quan trọng của giá trị Võ lực, trong lòng Bách Hợp cảm thán một phen, một đêm cứ như vậy mà trôi qua.

Ai ngờ ngày hôm sau cô vừa mới tiến cung không lâu, gặp được Thái hậu, còn chưa kịp hồi báo với Thái hậu, đã có nội thị cuống quýt báo lại, nói là dân phụ Tần thị Hương Liên, kiện cô cùng phò mã Trần Thế Mỹ lên phủ Khai Phong phủ!

Khai Phong phủ doãn (chức quan thời xưa) Bao Chửng tính cách cương trực công chính, vả lại lại không sợ quyền thế, một khi nghe thấy có người cáo trạng công chúa, người khác không dám đón cái cọc vụ kiện này, nhưng Bao Chửng cố tình lại khác, hắn dám đón cái cọc án kiện này, cũng phái người mời công chúa đến.