Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương ôm Thần Thần xuôi theo thông đạo, thông đạo nguyên bản kéo dài xuống nhưng đến một khúc hoặc lại dần nghiêng lên trên, đi được một khắc đồng hồ, phía trước lấp lóe ra bạch quang, đợi đến khi hắn đi ra ngoài, thích ứng ánh sáng mặt trời, trước mắt hiện ra một mảnh bụi hoa.
Hoa đủ mọi màu lắc lư theo gió, ngưng tụ hương thơm theo gió, cho người ta một cảm giác thanh nhã.
Thần Thần ôm cổ Vân Phi Dương, lên tiến:
- A, ta nhớ nơi này, là Hoa Điền mà Dược Thần trồng hoa tươi!
- Ừm.
Vân Phi Dương ôm nàng, nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện biển hoa chỉ có vài mẫu, kết cấu rất nhiều ống trúc, nói:
- Những hoa cỏ chắc dùng để thu thập hạt sương ban mai, cuối cùng ngưng kết ra Tiên Lộ Quỳnh Tương.
- A thật thông minh!
Thần Thần từ ngực hắn nhảy xuống, ngồi xổm trước một bông hoa xinh đẹp, ngón tay phủi phủi lá cây, nói:
- Nơi này do Dược Thần mở ra cốc trong cốc, phía trên bố trí đại trận, ngoại nhân không có khả năng tiến vào.
Vân Phi Dương ngẩng đầu, nhìn thấy bốn bề toàn núi, nói:
- Thần Nông Thị thật rảnh. Bất quá, vẫn phải cảm tạ hắn, nếu không, chúng ta đã chết trong tay Võ Tông rồi.
Thần Thần đứng lên, khó hiểu nói:
- A, Dược Thần mở động thất rất khó tiến vào, chúng ta làm sao làm được?
Vân Phi Dương lấy tấm Thần Văn địa đồ kia ra từ trong không gian giới chỉ.
- Có lẽ là nó, phát động mật đạo tiến vào động thất.
Không sai.
Tấm cổ lão địa đồ này được chế tác từ da cừu, là cơ hội phát động động thất của Dược Thần. Nếu không có nó, Vân Phi Dương sẽ nằm lại trên núi mà không lăn tới đây.
- Thần Thần, chúng ta làm sao ra ngoài?
Trong đây rất nhỏ, bốn bề toàn núi, phía trên lại có đại trận, không đường đi.
- A ơi, tới đây.
Thần Thần phất tay. Vân Phi Dương đi tới đã thấy một giếng nước phía trước, Thần Thần nói:
- Nơi này là thông đạo ra ngoại giới.
Không hổ đi khắp bốn phương cùng Dược Thần, cái này cũng biết!
Thần Thần nói:
- A, chúng ta đi thôi.
- Chờ một chút!
Vân Phi Dương xoay người, cười xấu nói:
- Những hoa cỏ này tuy phổ thông, nhưng có thể sản xuất Tiên Lộ Quỳnh Tương, để chỗ này rất tiếc, mang chúng nó theo đi.
Nói rồi, Linh Niệm bao phủ bụi hoa, sau đó vung tay lên, tất cả Hoa cỏ biến mất, tiến nhập không gian giới chỉ.
Thần Thần bĩu môi.
- A à, Dược Thần hao phí ngàn năm mới thu tập được chúng, bị người lấy đi toàn bộ, nếu như hắn biết, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình.
Vốn tâm tình Vân Phi Dương không tệ, đột nhiên thần sắc ảm đạm, nói:
- Hắn sẽ không biết.
Trong Thị Huyết Hồi Quang Trận, hắn đã nhìn thấy nhiều hình ảnh. Trong số đó, hắn được Dược Thần cũng bị vẫn lạc.
Thần Thần đi tới, quơ tay hắn nói:
- A, lúc trước người nói, chúng ta không còn nhà có ý gì?
Vân Phi Dương khổ sở nói:
- Thần Giới không còn nữa.
- A…?
Thần Thần mờ mịt.
Vân Phi Dương không định gạt nàng, nói hết mọi chuyện hắn biết nói cho nàng.
Biết được Thần Giới sớm đã hủy diệt, Thần Thần nhào vào trong ngực Vân Phi Dương, nước mắt rơi như mưa, khóc không ra tiếng:
- Thần Giới không còn, vậy tộc nhân ta đều chết hết sao?
Theo Dược Thần tu hành ngàn năm, trở thành Cửu Vĩ Thiên Hồ, nàng từng tưởng tượng cảnh về nhà, trong sự chờ đợi của tộc nhân, trở thành Hồ yêu chi Vương bên đám tộc nhân của mình.
Ai ngờ một trận say vạn năm, tỉnh lại lần nữa, cái gì cũng thành không.
Vân Phi Dương vỗ nhẹ nàng, muốn nói lời an ủi, lại không biết mở miệng như thế nào. Dù sao, mình tại Thần Giới không có thân nhân còn nàng có rất nhiều tộc nhân, không buồn sao được.
Bên trong Bách Thảo Dược Cốc có một đầm nước thanh tịnh. Giờ phút này, Hắc Hồ ngồi bên bờ uống nước, làm sát thủ chuyên nghiệp, dù lúc uống nước, cũng cảnh giác bốn phía.
Oa
Hắc Hồ phun ra một ngụm máu, tung tóe trên mặt nước, hắn vịn ngực, suy yếu ngồi trên thạch đầu, trong con ngươi lấp lóe lửa giận cùng biệt khuất.
Nhiễm gia phong tỏa Bách Thảo Dược Cốc, hắn bị vây bên trong.
Mấy ngày nay, nhiều lần bị hai tên trưởng lão Nhiễm gia phát hiện, đánh nhau vô số lần khiến hắn thương tổn không nhẹ, nếu không phải hắn có có vũ kỹ đào mệnh, có lẽ đã chết trong tay Võ Tông.
Vốn lấy thực lực Vũ Sư đỉnh phong của Hắc Hồ, ngạnh kháng hai tên Vũ Sư không có vấn đề, nhưng bởi vì trúng độc, thân thể khó tránh suy nhược, thực lực hạ xuống thấp nhất nên mới có thảm trạng này.
Thân là sát thủ, thụ thương đổ máu rất bình thường, nhưng hắn không thể chịu đựng được, mục tiêu lần lượt chạy đi ngay dưới mắt mình, càng khó chịu hơn khi hắn nghĩ đến việc mình từng bị đối phương trêu đùa!
- Vân Phi Dương!
Hắc Hồ nắm thật chặt quyền, cả giận quát:
- Đừng để ta lại nhìn thấy ngươi, nếu không ……
Phù phù
Đột nhiên, đầm nước tràn ra bọt nước.
Hắc Hồ nhất thời trợn tròn mắt, lúc này mặt nước hiện ra một cái đầu, đúng là mục tiêu mình muốn gϊếŧ một vạn lần kia!
- Không phải vậy chứ?
Vân Phi Dương cũng phát hiện Hắc Hồ, nghĩ thầm, mình dọc theo thông đạo dưới nước bơi ra, thế nào xảo ngộ như vậy, vừa ra đã gặp hắn?
Một người đứng trên bờ, một người bơi trong nước, hình ảnh giống như ngưng kết, đột nhiên, Hắc Hồ ngưng tụ khí kình, sát khí đằng đằng đạp nước phóng đi!
Thật sự muốn cái gì thì tới cái đó.
Như vậy, tiểu tử này hôm nay phải chết!
Hắc Hồ tuy thụ thương, nhưng vẫn ngưng tụ thuần linh chi lực đạt nhất trọng, đủ để gϊếŧ chết đối phương rất nhiều lần, nhiệm vụ của mình cũng coi như hoàn thành, mặc dù trải qua khó khăn trắc trở, nhưng không tính thất bại.
Nhưng mà.
Hắc Hồ không nghĩ tới, mình phẫn nộ vọt tới, gia hỏa chuyên dùng độc, chuyên bỏ chạy không những không trốn đi, ngược lại bay lên giẫm trên mặt nước, bày ra trận thế.
Nhìn thấy mình thụ thương?
Cho rằng có năng lực chống lại mình?
Quá ngây thơ!
Vù vù
Thuần linh lực cường thế bạo phát, tóe lên vô số bọt nước!
Vân Phi Dương đứng trên mặt nước, con ngươi lấp lóe sát cơ, chợt huy chưởng nghênh đón.
Tiểu tử này còn dám ra tay?
Hắc Hồ mang theo thuần linh chi lực oanh đến, cả giận quát:
- Chết đi cho ta!
Bành!
Hai chưởng chạm nhau, khí kình bạo phát, mặt nước nổ tung, dâng lên bọt nước cao hai trượng, đồng thời kinh động hung thú ẩn mình trong sơn lâm, dọa chúng chạy trốn tứ phía.
Xoát
Bọt nước chưa rơi xuống, Hắc Hồ bị bắn bay ra ngoài, cuối cùng bành một tiếng, đâm vào trên tảng đá lớn vừa rồi.
Vân Phi Dương lui cũng nhanh rất xa. Bất quá, tại lúc sắp rơi xuống đất, thi triển thân pháp, tiêu sái ổn định thân thể.
Oa.
Hắc Hồ nằm trong đá vụn, phun ra một ngụm máu, thần sắc sợ hãi.
- Vũ…Vũ Đồ đỉnh phong!
Hắn trong nháy mắt phán đoán ra tu vi Vân Phi Dương, nội tâm nổi lên sóng to gió lớn. Phải biết, vài ngày trước, hắn mới Vũ Đồ trung kỳ, trong khoảng thời gian ngắn như vậy làm sao có thể đột phá đến Vũ Đồ đỉnh phong?
Nếu như Vân Phi Dương từ Vũ Đồ trung kỳ tăng lên tới hậu kỳ, Hắc Hồ còn có thể hiểu được, nhưng đạt tới đỉnh phong, thì thực sự khó có thể tiếp nhận!
Tu vi tăng cao, vẫn chỉ là thứ yếu.
Càng làm cho hắn hãi hùng khiếp vía là, một chưởng của tên này vừa ẩn chứa lực đạo chí ít vạn cân, không kém nhất trọng thuần linh lực của mình chút nào!
Một Vũ Đồ đỉnh phong, nắm giữ lực lượng mười ngàn cân?
Một khắc này.
Cả người Hắc Hồ đều mộng, hắn chợt sinh ra mãnh liệt nghi vấn đối nhận biết võ đạo của mình.
Giờ phút này, hắn không có thời gian suy nghĩ nữa.
Bởi vì, bờ bên kia Vân Phi Dương đột nhiên giơ tay lên, một vòng sáng chướng mắt xuất hiện, mơ hồ nghe được đối phương hô to:
- Ta chém!
Hô hô hô
Vòng sáng mạnh mẽ lướt trên mặt nước mà đến, khí lưu bạo phát, cuốn bọt nước lên cao mấy trượng!
Kinh mạch Hắc Hồ mặc dù đều tổn hại không chịu nỗi, nhưng Linh Niệm vẫn còn, khi linh niệm hắn chạm tới đạo vòng sáng chướng mắt kia, hắn hoảng sợ bật thốt.
- 20 ngàn cân lực!
Xoát!
Hắn không để ý tới đau đớn trên thân, đột nhiên đứng lên muốn chạy. Nhưng Ta Trảm hình thành vòng sáng lại đột nhiên gia tốc, gào thét mà đến, cuối cùng oanh trên thân Hắc Hồ đang muốn trốn!
Bành
Vòng sáng ẩn chứa 20 ngàn cân nổ tung sinh ra lực trùng kích cường đại, gỗ đá chung quanh đều bị đánh nát, đợi hết thảy bình tĩnh, Hắc Hồ đứng nguyên chỗ cũ, trước ngực bị xuyên thủng!
Hoa.
Máu tươi chảy ròng.
Hắn uể oải ngã xuống.
Giờ phút này, hắn không thấy thống khổ, trên mặt chỉ mang thần sắc hãi nhiên, tư duy vẫn nghĩ đến việc chỉ qua vài ngày, tên này vì sao lại mạnh như thế, vì cái gì?