Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Bảo Tụng Nhân ngạc nhiên.
Đúng vậy, câu nói này hắn đã nói qua, nhưng…
Hắn khổ sở nói:
- Lỵ Lỵ, bên trong Luyện Võ Tháp, trận pháp hỗn loạn, ngươi mặc dù đi vào, cũng cứu không được hắn, chỉ liên lụy chính ngươi.
Gương mặt vũ mị của nàng hiện ra mỉm cười ung động lòng người:
- Chưa thử qua, sao biết!
Nói xong, nàng hất tay phụ thân, phóng tới Luyện Võ Tháp.
Thời khắc đó, bóng lưng nàng lấp lóe ánh sáng vĩ đại, để đạo sư khác cảm thấy xấu hổ!
"Bành —— "
Đột nhiên, bên trong Luyện Võ Tháp truyền đến tiếng vang, một khí tức cường đại cuồn cuộn bạo phát, Bảo Lỵ bị tác động, lui lại mấy chục bước, sau cùng trở lại bên người phụ thân.
To lớn khí lãng gào thét, tác động đến phạm vi trọn vẹn 500 trượng. Bất quá, cũng may lực trùng kích bời vì khoảng cách quá xa, không có uy lực gì, chỉ dâng lên khí vụ bừng bừng, tràn ngập bốn phía.
Qua một lát, khí vụ dần dần tiêu tán, mọi người phất tay nhìn lại, thấy phía trước, hình thành một chùm sáng như kết giới, bao phủ toàn bộ Luyện Võ Tháp!
- Phiền phức rôi!
Một trận pháp cao thủ sụp đổ lên tiếng.
- Trận pháp bên trong Luyện Võ Tháp xâu chuỗi, hình thành kết giới tự mình phòng ngự, coi như Vũ Vương cũng đừng nghĩ xông vào.
Bảo Lỵ nghe vậy, bất lực co quắp ngã xuống đất.
Luyện Võ Tháp xuất hiện sự kiện quỷ dị, để Đông Lăng học phủ trên dưới khϊếp sợ cùng mờ mịt, bọn họ không hiểu nổi, trận pháp tồn tại mấy trăm năm, đột nhiên xuất hiện trục trặc, sau cùng lại còn tạo ra kết giới ngăn cách ngoại giới.
Đây là một điều bí ẩn, không cách nào cởi ra.
(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần -)
…
Lại nói Vân Phi Dương, hắn đang ở tầng thứ hai, trong thức hải truyền đến thống khổ to lớn, sau cùng không thể chống đỡ, lăn lộn trên mặt đất.
"A a!"
Tiếng kêu thảm thiết truyền ra, làm cho Thần Giới Chiến Thần khó mà chống lại, bởi vậy có thể thấy, loại thống khổ kia khủng bố đến cỡ nào.
Bành.
Đột nhiên, Thức Hải Vân Phi Dương tựa như nổ tung, loại đau khổ này dần dần biến mất, hắn nỗ lực mở mắt, thần sắc ngốc trệ. Bời vì, trước mắt không còn tầng thứ hai Luyện Võ Tháp nữa, mà trở thành một chỗ dòng suối nhỏ trong sơn lâm.
Yên tĩnh, thanh nhã…
Nhưng vào lúc này, trên đá rêu xanh, dần dần hiện ra một lão giả tiên phong đạo cốt, mặt mũi người này hiền lành, mặc Tử Kim Đạo Phục, nhìn lên như đạo sĩ, quanh thân bao phủ nhàn nhạt tiên khí.
Nhìn thấy lão đầu, Vân Phi Dương ngốc như con gà, sau cùng run rẩy nói:
- Sư…sư phụ!
Nếu như Chư Thần không vẫn lạc, dù Thần Chủ Đế Quân Thiên nghe Vân Phi Dương nói câu này, cũng sẽ sợ hãi. Bời vì, bọn họ chưa từng nghe nói vô sỉ gia hỏa này lại có sư tôn!
- Đồ nhi.
Lão giả vuốt chòm râu, cười nói:
- Ngươi rốt cục đã đến, vi sư đau khổ đợi ngươi một vạn hai ngàn chín trăm tám mươi lăm năm a (12985).
Một vạn hai ngàn chín trăm tám mươi lăm năm?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
Bỗng nhiên hắn nhớ, trong đoạn thời gian mình mới mười lăm tuổi, vừa mới đột phá Võ Tông, một ngày nhàn nhã du lịch, gặp được một lão đầu, nói mình cốt cách tinh kỳ, là võ đạo thiên tài, mặt dày thu mình làm đồ đệ.
Bái sư thì bái sư.
Hết lần này tới lần khác, lão đầu kia thu Vân Phi Dương xong chỉ ném cho một cái không gian giới chỉ rồi biến mất, từ đó không xuất hiện lại. Đến mức, sau khi hắn thành tựu Chiến Thần, đối ngoại công bố không môn không phái, không sư không tôn, tự học thành tài.
Lão đầu kia cũng là lão giả tóc trắng mặt mũi hiền lành, tiên phong đạo cốt trước mắt!
- Mẹ nó chứ!
Vân Phi Dương nhảy dựng lên, đi đến trước mặt lão đầu, bắt chòm râu hắn, trừng mắt quát.
- Có người làm sư phụ như vậy sao, thu người ta xong, cái rắm cũng không thả, đã chơi trò biến mất!
Lão đầu tùy ý Vân Phi Dương, bình tĩnh tự nhiên nói:
- Đồ nhi, ngươi có thể nhìn thấy vi sư, đủ để chứng minh, đã lĩnh ngộ Nghịch Thiên Quyết đến tầng mười!
- Nghịch Thiên Quyết?
Vân Phi Dương hơi ngạc nhiên, chợt nghĩ lại Nghịch Thiên Quyết được lưu lại trong không gian giới chỉ, sau đó vỗ đầu, nói:
- Quyển bí tịch kia do người sáng tạo?
Lão giả cười nói:
- Không tệ.
Vân Phi Dương quệt miệng.
- Người còn có bản lãnh này?
- Nói gì vậy!
Lão giả dựng râu trợn mắt nói:
- Vi sư ta là cường giả chân chính, dù Thần Chủ Thần Giới đời thứ nhất gặp cũng phải cung kính gọi một tiếng lão tiền bối đó!
- Người chắc chơi yasua giỏi lắm nhỉ, chém gió thì hay!
Vân Phi Dương lườm hắn một cái, ngồi tại trên bãi đá xanh, nhìn xem cảnh vật chung quanh, nói:
- Đây chỉ là Hồi Mộng Huyễn Cảnh, nghĩ đến thì thời gian không còn nhiều, người có chuyện thì mau nói, có rắm mau thả.
Khóe miệng lão giả co giật không khỏi bật thốt.
- Nghiệt đồ!
- Không nói hả?
Vân Phi Dương đứng lên, duỗi người một cái.
- Nếu đã không nói, ta thoát mộng đây, để người đợi uổng công hơn mười ngàn năm qua đi!
- Đừng đừng đừng!"
Lão đầu bỗng nhiên cười một tiếng, khí chất tiên phong đạo cốt kia nhất thời không còn chút nào, rất giống một lão già không đứng đắn, hắn xoa xoa tay, nói:
- Đồ nhi, vi sư năm đó vì Thần Giới tính qua một quẻ, kết luận sau đó không lâu sẽ nghênh đến một trường hạo kiếp, vì vậy giao Nghịch Thiên Quyết cho ngươi.
Vân Phi Dương yên tĩnh lắng nghe.
Thần sắc lão giả nghiêm nghị nói tiếp.
- Quả nhiên không ngoài sở liệu, Thần Giới tại ba ngàn năm sau nghênh đón hạo kiếp, chư Thần vẫn lạc, Thiên Đạo vỡ nát, ngày đó quả nhiên…
Vân Phi Dương không nhịn được cắt lời.
- Nói điểm chính.
Lão giả dừng miệng, trầm tư một hồi nói:
- Đồ nhi, Thần Giới vỡ nát, Thiên Đạo phai mờ, Vạn Thiên Vị Diện cuối cùng sẽ sụp đổ, cho nên, vì thiên hạ thương sinh, ngươi nhất định phải…
- Chờ một chút!
Vân Phi Dương ngắt lời tiếp.
- Người không phải bảo ta đi cứu vãn thương sinh chứ?
- Đúng thế, nó đó.
- Không làm.
Vân Phi Dương trực tiếp cự tuyệt. Nói đùa cái gì thế, thật vất vả mới thoát khốn, chưa cua được cô nào, đã vứt cho mình trách nhiệm cứu vãn thương sinh, thế cho chơi bời gì nữa!
- Ngươi không thể cự tuyệt.
- Vì cái gì?
Lão giả nghiêm túc nói:
- Thần Giới vỡ nát, Thiên Đạo phai mờ, trong vạn năm tháng, mấy trăm vị diện sẽ hủy diệt, Vạn Thế Đại Lục ngươi chỗ này cách Thần Giới rất xa, tạm thời còn không có bị tác động đến, nhưng ngày này sớm muộn cũng sẽ tới, khi đó, ngươi sẽ không còn mạng, còn lấy cái gì tán gái?
- Nghiêm trọng như vậy?
- Vô cùng nghiêm trọng!
Lão giả nói tiếp:.
- Đồ nhi, vì tương lai hạnh phúc của mình, vì sinh linh rất nhiều vị diện, trọng trách này ngươi nhất định phải nhận lấy.
Vân Phi Dương hỏi lại.
- Ta làm sao cứu thương sinh?
Lão giả nói:
- Nghịch Thiên Quyết kia ẩn chứa áo nghĩa võ đạo chí cao, ngươi nếu lĩnh hội cực hạn, có thể chứng đạo thành Thần, lấy Thần lực tái tạo Thần Giới, thành lập Thiên Đạo quy tắc mới, như thế có thể cứu vãn Vạn Thiên Vị Diện!
- Tái tạo Thần Giới.
Vân Phi Dương sụp đổ nói:
- Nói đùa cái gì thế, Thần Giới lớn như vậy, năm đó ta cường đại cỡ nào, phải bay bảy tám ngày mới hết, làm sao tái tạo nó được!
Lão giả chân thành nói:
- Đồ nhi, thời khắc Thần Giới diệt vong, vi sư lấy thông thiên chi pháp, phong ấn một tia tàn hồn của Chư Thần vẫn lạc, thả vào Vạn Thiên Vị Diện, bọn họ bám vào thân thể phàm nhân ngủ say, kinh lịch vĩnh sinh Luân Hồi!
- Sặc…
Tròng mắt Vân Phi Dương xém chút trừng rớt ra ngoài.
Phong ấn tàn hồn Chư Thần, có điêu không thể?
Lão giả tiếp tục.
- Ngươi chỉ cần tìm được bọn họ, giác tỉnh họ, lại lấy tự thân Thần lực, để bọn hắn trở về Thần vị, Thần Giới sẽ có thể tái tạo, mà đây cũng là một đại cơ duyên công đức vô lượng!"
- Đại cơ duyên?
Vân Phi Dương động tâm.
Lão giả thấp giọng nói:
- Nếu như ngươi có thể hoàn thành, công đức vô lượng.
- Tốt, ta đồng ý.
Trách nhiệm cứu vãn thương sinh, được Vân Phi Dương gánh vác kỳ lạ như vậy, mà lão giả bóp lấy tính toán, nói:
- Chênh lệch thời gian không nhiều, vi sư muốn đi rồi.
- Chậm rãi!
Vân Phi Dương vội vàng kéo hắn, nói:
- Người còn chưa nói cho ta biết, có bao nhiêu hỗn đản bị phong ấn kìa!
- Không nhiều đâu, 108 tên thôi hà.
- Đệch! 108 mà còn không nhiều! Ta đi chỗ nào đi tìm bọn họ!
Lão đầu giống như đang gấp, nói:
- Vi sư chỉ có thể nói cho ngươi biết tại Vạn Thế Đại Lục, có mười hai phàm nhân mang theo phong ấn thần hồn, ngươi trước để bọn hắn tỉnh lại rồi nói.
Nói xong làm như muốn đi, Vân Phi Dương vội vàng níu chòm râu lão lại, hỏi gấp.
- Thời điểm Thần Giới diệt, trong vòng xoáy trên bầu trời đến cùng cất giấu cái gì?!
Đây mới là trọng điểm, bời vì khiến hắn suy nghĩ quá lâu, nhất định phải hỏi cho rõ.
- Vi sư làm sao biết, ngươi tự mà thăm dò.
Đông!
Lão đầu biến mất không thấy đâu nữa.