Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Ngân phiếu của Vân Phi Dương còn không ít, không nói trước từ tay Hàn trấn trưởng kiếm được một mớ, mới đây thôi cùng Nhiễm Bỉnh Loan giao đấu, đặt mình thắng năm trăm lượng, căn cứ tỉ lệ đặt cược, đã kiếm lời 4500 lượng.
Người ta có câu nói, gia tài không dễ lộ ra ngoài.
Vân Phi Dương vì hướng Lăng Sa La khoe khoang, đã quên sạch đạo lý này, cho nên sau khi hắn xuất ra năm trăm lượng, Đường Uy trong đoàn người phía trước chú ý, khóe miệng hiện ra một tia quỷ dị không dễ phát giác.
Đoàn trưởng liệp sát đoàn này tên Lý Nhược Nhiên, hắn hơi hơi thả chậm cước bộ, cười nói:
- Bằng hữu, ngươi là nhân sĩ Đông Lăng thành hả?
- Đúng vậy.
Vân Phi Dương đáp.
Lý Nhược Nhiên nói:
- Nhìn bằng hữu ăn mặc, hẳn là học sinh Đông Lăng học phủ đi.
- Không sai.
Vân Phi Dương cũng không phủ nhận.
Bọn người Đường Uy nghe vậy, sắc mặt khẽ biến, bọn họ tuy không phải người Đông Lăng thành, nhưng cũng đã được nghe nói Đông Lăng học phủ, có thể trở thành học sinh nơi này, thiên tư khẳng định bất phàm.
- Oa.
Lăng Sa La kinh ngạc nói:
- Đại ca ca, ngươi là học sinh Đông Lăng học phủ thật hả?
Vân Phi Dương cười:
- Rất kỳ quái sao.
Lăng Sa La hâm mộ nói:
- Ta nghe nói, võ giả có thể tiến vào Đông Lăng học phủ đều ngàn dặm chọn một, đại ca ca có thể trở thành một thành viên bên trong học phủ, tương lai không thể đo lường.
Vân Phi Dương cười cười.
- Xuỵt.
Nhưng vào lúc này, Lý Nhược Nhiên làm dấu tay chớ lên tiếng, giờ khắc này bọn họ đã tiến vào địa bàn của nhất phẩm hung thú.
Đường Uy mấy người khom người, lão luyện duy trì cảnh giác, Vân Phi Dương cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc, dù sao, hung thú sắp đối mặt cũng không có thụ thương như Bạch Vũ Hổ lần trước, mà đây là một con hung thú nhất phẩm nguyên vẹn đầy đủ chiến lực.
Phía trước là một vùng thung lũng, chung quanh sinh trưởng lùm cây, không có điểu thú tồn tại, sơn cốc hoàn toàn yên tỉnh, làm cho người ta cảm thấy có thể nghe được tiếng ngáy nhẹ truyền đến trong cốc.
- Đầu hung thú kia đang nghỉ ngơi.
Lý Nhược Nhiên phân tích:
- Chúng ta lặng lẽ đi qua, chớ có kinh động nó.
Mọi người gật đầu, chậm rãi tới gần sơn cốc, Vân Phi Dương ngăn trước người Lăng Sa La, nhỏ giọng nói:
- Ta bảo vệ ngươi.
Lăng Sa La ngọt ngào cười đáp:
- Cám ơn, đại ca ca.
Nói xong phóng xuất ra tu vi Vũ Lực lục đoạn.
- Cái này
Phát giác được trong tay nữ hài lấp lóe sáu đạo quang mang, Vân Phi Dương nhất thời bị đả kích, nàng rõ ràng mới mười lăm mười sáu tuổi, thực lực đã cao như vậy. Càng thêm chấn kinh là, Lý Nhược Nhiên cùng ba người khác phân biệt điều động tu vi, thuần một sắc Vũ Lực thất đoạn.
Dám làm Toàn Chức Thợ Săn, không có tu vi cao sao được.
- Bằng hữu, đầu hung thú bên trong kia là nhất phẩm Lợi Nhận Báo, khứu giác vô cùng nhạy bén, phóng thích tu vi lấy phòng ngừa vạn nhất đi.
Lý Nhược Nhiên nhắc nhở.
- Được rồi
Vân Phi Dương rất cứng ngắc đem tứ đoạn chi lực phóng thích, mọi người thấy ngón tay hắn chỉ có bốn đạo lưu quang, nhao nhao lắc đầu, dù sao cũng là học sinh Đông Lăng học phủ, vậy mà chỉ có chút thực lực ấy, xem ra học phủ trăm năm cũng không gì hơn.
- Đại ca ca.
Lăng Sa La đi lên trước, cười:
- Để ta bảo vệ ngươi cho.
Nội tâm Vân Phi Dương cảm thấy tổn thương.
Sáu người cách sơn cốc chỉ có mấy trăm mét, rất nhanh, bọn họ tiềm hành tới gần, Vân Phi Dương dựa vào Linh Niệm nhìn đầu hung thú nằm sấp trong cốc nghỉ ngơi một cái.
Một đầu hung thú hình báo người đầy vằn, thể trạng nhỏ hơn Bạch Vũ Hổ một chút, nhưng Vân Phi Dương không hoài nghi chút nào, con này rất cường đại, chí ít tại phương diện tốc độ hơn xa Bạch Vũ Hổ.
- Nếu Con thú này tỉnh lại, mọi người không thể giải quyết nỗi, lúc ấy muốn chạy cũng không thể.
Vân Phi Dương không khỏi lo lắng.
Hắn lo lắng có chút hơi thừa, Lý Nhược Nhiên cùng Đường Uy mấy người đứng bên ngoài cốc, từ phía sau trong ba lô lấy ra lưới lớn, sau đó thuần thục bố trí.
Nguyên lai còn mang theo lưới săn.
Vân Phi Dương yên tâm, đối mặt nhất phẩm hung thú, thực lực mấy người kia mặc dù không tệ, nhưng chưa hẳn có thể đối phó được, sớm bố trí bẩy rập, ứng phó sẽ nhẹ nhõm nhiều.
Bọn người Lý Nhược Nhiên rất mau bố trí lưới săn bắt đặc chế tại lối ra sơn cốc, sau đó lại lấy ra mấy cái kẹp săn bắt chôn trên mặt đất.
- Không hổ là Toàn Chức Thợ Săn chuyên nghiệp, công cụ rất đầy đủ
Vân Phi Dương âm thầm khen, nhưng vào lúc này, Lý Nhược Nhiên núp ngoài sơn cốc, hướng hắn làm thủ thế tiến vào.
Để cho ta đi vào?
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, nguyên lai mình bị dụ tới, tác dụng chân chính để dẫn dụ đầu hung thú đang ngủ say kia, mà đối mặt hung thú am hiểu tốc độ, nếu mình đi vào, sợ không chạy được bao xa đã bị đuổi kịp.
Mẹ chứ.
Lão tử không phải người ngu, không chơi!
Vân Phi Dương có tính toán lui, nhưng vừa lui một bước, cảm giác bên hông bị dao găm chạm phải, truyền đến thanh âm của Đường Uy.
- Tiểu tử, đi vào dẫn hung thú ra, sau khi gϊếŧ chết nó, đồ vật cũng có phần ngươi.
- Thật sao?
Trong con ngươi Vân Phi Dương lấp lóe một tia sát cơ, nhưng vẫn giả bộ khϊếp đảm nói:
- Tốt tốt, ta đi vào!
Nói xong đi đến miệng cốc.
Lăng Sa La cười nói:
- Đại ca ca, không cần phải sợ, ta sẽ bảo hộ ngươi!
Vân Phi Dương lắc đầu, cẩn thận từng li từng tí giơ chân lên hướng đi sơn cốc, nhưng mà đúng lúc này, hắn cuống họng hô:
- A a a a a!
Bất chợt kêu to nhất thời khiến cho mọi người ngây người, đợi bọn họ lấy lại tinh thần, Vân Phi Dương đã giẫm Loạn Đôn Tạp Quái Bộ lách qua kẹp cùng lưới săn bắt trốn ra xa.
- Mẹ nó!
Đường Uy phẫn nộ không thôi, lại không có thời gian quản Vân Phi Dương, Lợi Nhận Báo trong cốc bừng tỉnh, xoát một chút đứng lên, ngửa đầu nộ hống, hàm răng bén nhọn trong nháy mắt bại lộ bên ngoài, dài khoảng tam xích, lấp lóe âm u.
Lợi Nhận Báo ngửi được mùi vị nhân loại, tứ chi nhanh nhẹn mở ra, như một trận gió phóng tới ngoài cốc, nhưng mà một cước này lại giẫm bên trên kẹp săn bắt.
Ken két.
Nháy mắt, chân trước nó bị kẹp, thân thể nhất thời mất đi thăng bằng lăn xuống đất, nhưng cũng không hãm vào phạm vi lưới săn bắt.
Vù vù!
Lưới săn bắt trong nháy mắt mở ra, trói buộc Lợi Nhận Báo vào đó, nó chỉ có thể nộ hống giãy dụa bên trong, khó có thể thoát khốn trong thời gian ngắn.
- Lên!
Lý Nhược Nhiên hét lớn một tiếng, ngưng tụ Tám trăm cân lực đạo tại đầu kiếm, mấy người Đường Uy cũng nhao nhao đuổi theo.
Phốc xích
Phốc xích
Mấy người quán chú lực đạo vào binh khí cùng nhau đâm vào thân thể Lợi Nhận Báo, Lợi Nhận Báo đang giãy dụa bên trong bộc phát ra gào thét tê tâm liệt phế, chợt xé mở cái lưới lưới, cái đuôi tráng kiện quét tới.
- Không tốt!
Sắc mặt đám người đại biến, lúc này muốn tránh nhưng đã trễ, cuối cùng bị cái đuôi đánh trúng, lăng không mà lên, bay ra mấy trượng.
Oa.
Đám người ngã trên mặt đất, phun ra máu tươi.
Lợi Nhận Báo chính là nhất phẩm hung thú hàng thật giá thật, càng trọng thương, lực lượng càng mạnh, cái đuôi chứa ngàn cân lực, há bọn họ có thể tiếp nhận.
Đương nhiên.
Cái đuôi đảo qua một cái, thương thế Lợi Nhận Báo cũng nặng thêm, uể oải ngã trên mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ một vùng, ngắn ngủi run rẩy, tròng mắt âm u dần dần mất đi ánh sáng, chết tại đương trường.