Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Vân Phi Dương cũng không thèm để ý việc bị hiểu lầm thành nô bộc, nhưng hắn rốt cục không nhịn được việc đối phương xem Mục Oanh như nha hoàn. Cho nên Từ Phàm vừa dứt lời, hắn nhàn nhạt mở miệng:
- Một con chó, loạn kêu cái gì.
Đám binh lính nghe vậy, nhao nhao ngây người.
Thần sắc Lâm Chỉ Khê trên cỗ kiệu cũng hơi ngốc trệ.
- Ca của ta a.
Lỗ Cường nằm trên mặt đất không dám nhúc nhích, âm thầm khóc ròng:
- Ngươi đây tự tìm đường chết!
Phó tướng Hắc Long Quân Từ Phàm thực lực đạt đến Vũ Sư, thân phận cao hơn rất nhiều đám nhân vật quyền quý của các gia tộc, dù Nhiễm gia gia chủ gặp hắn cũng phải khúm núm.
Vân Phi Dương nói câu này, rõ ràng tự tìm đường chết.
Quả là như vậy.
Mặt Từ Phàm tức giận đỏ chót.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ một ngón tay Vũ Sư cũng không giải quyết được, nhưng tên này lại rất ngạo nghễ quát.
- Ngươi dám đến đυ.ng ta một chút thử xem?
- Xoát!
Nắm tay Từ Phàm đánh ra, hình thành khí lưu mạnh mẽ cuốn tới.
Vân Phi Dương biến sắc, không nghĩ tên này dám động thủ, lúc này muốn lui, nhưng với thực lực Vũ Lực tam đoạn đoạn làm sao có thể tránh được.
- Bành.
Quyền đầu ẩn chứa khí kình đánh vào giữa bụng hắn.
- Tê…
Sắc mặt Vân Phi Dương dữ tợn khom người ôm bụng, thống khổ không thôi.
- Vân đại ca!
Mục Oanh thấy thế vội muốn đi xuống lại bị Lâm Chỉ Khê ngăn lại.
- A?
Thấy tiểu tử này còn đứng được, Từ Phàm có chút ngoài ý muốn, chợt cười lạnh quát.
- Tiếp nhận sáu trăm cân lực đạo lại không ngã, khó trách phách lối như vậy.
- Hắc hắc.
Vân Phi Dương lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nhịn đau cười nói.
- Lão tử sao lại bị một con chó đánh ngã.
- Chết!
Tay Từ Phàm ngưng tụ ánh sáng.
Tên này đã động sát tâm, ngưng tụ lực lượng đã ngoài ngàn cân chờ phát, đừng nói Vân Phi Dương, dù Vũ Đồ phổ thông cũng không thể chống lại.
- Từ Phàm!
Đúng lúc này, Lâm Chỉ Khê lạnh giọng quát:
- Hắn là ân nhân cứu mạng ta, không được vô lễ!
Từ Phàm hơi ngạc nhiên, nhưng quận chúa đã mở miệng, hắn đành phải thu hồi lực lượng.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Hắn cười không phải Từ Phàm dừng tay, mà là cười chính mình đã thành công dạy Lâm Chỉ Khê hiểu việc tri ân đồ báo.
Vân Phi Dương hắn rất phách lối.
Nhưng phách lối không có nghĩa hắn thiểu năng trí tuệ, không có nắm chắc hắn sao lại nhục nhã một tên Vũ Sư.
Đương nhiên.
Lâm Chỉ Khê vốn có thể sớm ngăn cản, nhưng nàng khá căm hận tên tiểu tử này nên mới trơ mắt nhìn hắn bị đánh một quyền.
Nếu Vân Phi Dương biết mình chịu một quyền vì tâm tình của nàng không tốt, nội tâm hắn chắc sẽ rất đau lòng.
Lâm Chỉ Khê theo cỗ kiệu đi xuống.
Từ Phàm vội vàng nhường đường, đợi quận chúa qua, lúc này mới lạnh lùng nhìn Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương không nhìn hắn ánh mắt, nói:
- Uy, cứ đi như vậy sao?
Lâm Chỉ Khê ngừng chân, thản nhiên nói:
- Ngươi cứu mệnh ta, ta tha cho ngươi một cái mạng, ngươi ta ân oán xóa bỏ,
Dứt lời, thúc ngựa mà lên.
Vân Phi Dương xoa cái bụng, cười:
- Nếu như không phải ta, ngươi bây giờ đã không có khí lực lên ngựa, đại ân như thế nói xóa bỏ là xóa bỏ?
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng đáp:
- Ngươi có thể còn sống, phải tự cảm thấy may mắn.
Vân Phi Dương đáp.
- Nói như vậy, ta còn cần phải cảm tạ ngươi?
Lâm Chỉ Khê không thèm để ý hắn quay qua nói với Từ Phàm
- Từ tướng quân, chúng ta đi thôi.
- Đúng.
Từ Phàm đang muốn hạ lệnh xuất phát, lại nghe Vân Phi Dương quát lớn:
- Lâm Chỉ Khê, ta sẽ để ngươi trở thành nữ nhân của ta, để ngươi cảm thấy gặp được ta là may mắn.
Lời vừa nói ra, đám binh lính chuẩn bị xuất phát nhao nhao trợn tròn mắt.
- Ta nhổ vào!
Lỗ Cường nằm rạp trên mặt đất giả chết, tâm lý vô cùng khủng hoảng.
Người ta là quận chúa cao cao tại thượng, thân phận vô cùng tôn quý, ngươi là một tên nhà nghèo đến nỗi phải đi ăn cướp của cường đạo nay lại muốn để người ta trở thành nữ nhân của mình?
- Tiểu tử điên?
- Đồ ngu ngốc.
Binh lính nhao nhao nói thầm, nhìn về phía Vân Phi Dương, khóe miệng đều hiện lên vẻ chế giễu.
Công tử ca tại Đông Lăng thành yêu thích quận chúa có thể xếp thành hàng dài từ cửa phủ tướng quân ra cỗng thành, một con cóc còn vọng tưởng ăn thịt thiên nga, thật sự buồn cười.
Lâm Chỉ Khê quay người nhìn hắn, thản nhiên:
- Ngươi rất tự tin.
- Bình thường.
Vân Phi Dương sờ mũi một cái.
Không có tự tin, hắn sẽ không nói ra lời này.
Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói.
- Tự tin quá mức sẽ thành tự đại, lấy tính cách của ngươi, tiến vào Đông Lăng học phủ sống được nữa năm là may rồi.
Trên đường đến đây, Mục Oanh đã kể hết việc hai người tiến về học phủ nàng.
- Chưa hẳn.
Vân Phi Dương cười cười.
- Ta cũng không phải kẻ yếu.
- …
Bọn người Từ Phàm lắc đầu.
Vũ Lực tam đoạn, quơ đại tại Đông Lăng Quận có cả bó, ngươi còn không cho mình là kẻ yếu, ngươi quả nhiên rất tự đại.
Lâm Chỉ Khê cười.
Mặt nàng thủy chung lạnh lùng, cười một cái khuynh quốc khuynh thành.
Vân Phi Dương không khỏi si ngốc:
- Ngươi cười rất đẹp, sao làm mặt lạnh làm gì?
Lâm Chỉ Khê thu hồi nụ cười, nhẹ nhàng hất cương ngựa, nghênh ngang rời đi, chỉ nghe thanh âm chầm chậm bay đến:
- Vân Phi Dương, đợi ngày ngươi trở thành cường giả, rồi hãy nói chuyện này với ta.
- Trở thành cường giả, cái này có gì khó.
Nhìn bóng người uyển chuyển dần khuất xa, khóe miệng Vân Phi Dương hiện lên nụ cười, la lớn:
- Lâm Chỉ Khê, ngày ta thành cường giả ngươi sẽ trở thành nữ nhân của Vân Phi Dương ta!
- Hừ.
Từ Phàm cười lạnh:
- Tiểu tử, nếu không có quận chúa phân phó, ngươi đã sớm chết còn ở đó mà mơ mộng.
Nói xong, vung tay lên:
- Hồi thành!
Rầm rầm rầm…
Mấy chục tên lính quay đầu ngựa lại, giơ roi mà đi, lần nữa cuốn lên cát bụi cuồn cuộn, chỉ chốc lát đã khuất xa.
- Mẹ ta ơi...
Sau khi Hắc Long Quân rời đi, Lỗ Cường lật người há mồm thở dốc, giờ phút này hắn không thèm để ý mặt mình sưng phù như đầu heo, chỉ âm thầm may mắn, thân phận cường đạo vinh quang của bản thân cũng không bị phát hiện.
- Đám người các ngươi còn nằm trên mặt đất giả chết, mau đứng dậy khiên kiệu đi.
Vân Phi Dương đá Lỗ Cường một cái.
- Vụt!
Lỗ Cường từ dưới đất đứng lên, chắp tay trước ngực khóc ròng nói:
- Vân thiếu hiệp, không không Vân đại gia! Ngươi bỏ qua cho chúng ta đi, ta trên có mẹ già tám mươi dưới có con nhỏ đang đòi bú, ta không muốn chết!
Hắc Long Quân xuất hiện để hắn thể nghiệm cảm giác được trở về từ cõi chết, giờ có đánh chết hắn, hắn cũng không muốn cảm giác đó nữa.
Tên này dám nhục nhã phó tướng Hắc Long Quân, thật sự to gan lớn mật, mình theo hắn vào thành không chừng chết lúc nào cũng không hay nha.
- Tốt.
Vân Phi Dương nhún nhún vai:
- Ta cũng không miễn cưỡng các ngươi, đến đây ăn những thảo dược này đi.
- Phù phù.
- Phù phù.
Lỗ Cường cùng thủ hạ vừa mới đứng lên, lại té ngã trên mặt đất.
Vân Phi Dương cũng không có khó xử bọn hắn.
Hắn chỉ cho bọn Lỗ Cường ăn độc dược dược tính rất nhẹ cách mỗi một tháng sẽ phát tác một lần, rồi để cho bọn hắn ở vùng ngoại ô Đông Lăng thành tìm một chỗ, an phận tại chỗ đó.
- Vân đại ca, ngươi không sao chứ?
Tiếp tục nhắm hướng nội thành bôn tẩu, Mục Oanh lo lắng hỏi.
- Có đau một chút.
Vân Phi Dương xoa cái bụng, nhếch miệng cười nói.
Một quyền kia của Từ Phàm tương đối mãnh liệt, hắn có thể chống được quả thật không dễ.
Hốc mắt Mục Oanh ươn ướt, nức nở:
- Vân đại ca, mệnh Mục Oanh không đáng tiền về sau không được vì ta mà đắc tội những đại nhân vật kia nữa, được không?
Vân Phi Dương vì mình mà nhục nhã Vũ Sư tướng quân, nếu như vì mình mà hại Vân đại ca, nàng sẽ tự trách cả đời.
- Nha đầu ngốc.
Vân Phi Dương lau nước mắt trên gương mặt Mục Oanh, nói:
- Trên thế giới này, không ai có thể khi dễ muội, dù thần trên trời cũng không được.
Có thể nói ra lời nói lớn lối như thế, cũng chỉ có tên yêu nghiệt này.
- Vân đại ca!
Mục Oanh nức nở, bộ dáng làm cho người ta yêu thích không thôi.
Vân Phi Dương xoa xoa khuôn mặt nàng, cười nói:
- Oanh Oanh, muội phải nhớ kỹ, người khi dễ Vân đại ca của muội nhất định phải bỏ ra đại giới.
Nói xong, vỗ quần áo, một ít độc phấn không dễ thấy rơi xuống đất.
- Ách?
Mục Oanh mờ mịt.
- A.
Vân Phi Dương đột nhiên ôm bụng, giả bộ thống khổ:
- Không được, Oanh Oanh, ta đau quá, mau đến đầy dìu ta đi.
Đổi lại dĩ vãng, loại lừa gạt hạ cấp này há có thể lừa được Mục Oanh, nhưng tiểu ny tử vẫn rất phối hợp đi tới, mặc cho gia hỏa vô sỉ này dựa trên vai mình.