Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn:
- ------------------
Vân Phi Dương thuận lợi thông qua khảo hạch khiến đám thiếu niên tham gia khảo hạch khó tin.
Đám người mắt thấy người này được Mục Oanh đỡ đi xuống đài, Mã đại nhân cũng không có nói gì, đã xác định hắn thật thông qua.
- Lợi hại, đắc tội Mã đại nhân, còn có thể thông qua!
- Tiểu tử này không tầm thường.
Mọi người bắt đầu nghị luận.
- Tốt!
Nhưng vào lúc này, Mã Vũ Sư lấy ra dự bị trắc thí cầu, chỉ vào một thiếu niên đứng đầu nói:
- Ngươi, lên sân, tiếp nhận bản đại nhân khảo hạch!
- Vâng
Thiếu niên lên đài.
Sau một phen trắc thí, kẻ này tư chất chưa đạt tới yêu cầu nên thất bại, cuối cùng cố nén nước mắt đi xuống.
Tư chất từ khi sinh ra đã định hình, sau này khả năng đề cao không lớn, một khi khảo hạch tư chất khảo ra tư chất không quá tốt, thì có ý nghĩa thành tựu võ đạo tương lai không cao.
- Kế tiếp!
- Không hợp cách!
- Kế tiếp!
- …
Sau nửa canh giờ, trắc thí lần lượt hơn mười thiếu niên, chỉ có một hai hợp cách, còn lại đều thất bại.
Xác xuất thành công quá thấp, làm bầu không khí diễn võ trường trong nháy mắt trở nên áp lực, đám thiếu niên chờ đợi khảo hạch càng khẩn trương vạn phần.
Mục Oanh mắt chằm chằm trên đài, thấy từng thiếu niên thất bại xuống đài, mặt nàng cũng dần phủ đầy vẻ khẩn trương.
Thời cơ an ủi mĩ nhân tốt như vậy, Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không buông tha.
Hắn nhẹ nhàng nắm tay Mục Oanh, khích lệ:
- Oanh Oanh, yên tâm đi, muội nhất định có thể thông qua, muội là nữ nhân của Vân Phi Dương ta, trong thiên hạ không ai dám phủ quyết muội đâu.
- Vân đại ca
Mục Oanh ngượng ngùng cúi đầu, sẵng giọng:
- Ngươi thân bị trọng thương, còn có tâm tình nói đùa, hừ.
Nói đùa?
Vân Phi Dương im lặng:
- Ta nói mỗi câu mỗi lời đều nghiêm túc.
Tán gái hắn rất nghiêm túc, điểm này không thể nghi ngờ.
Mục Oanh không có tiếp tục để ý tới hắn, ánh mắt dời về phía trên đài, trùng hợp, lúc này Mã Đại Chinh cũng nhìn qua:
- Tiểu nha đầu, ngươi có tham gia khảo hạch hay không?
- A?
Mục Oanh run run, nói:
- Ta…. ta có
- Vậy còn không nhanh lên sân khảo hạch.
Mã Đại Chinh vốn muốn quát lớn, nhưng thấy nữ oa cùng Vân Phi Dương đi rất gần, khẩu khí cũng dịu dàng hẳn đi.
Nghe được khảo hạch hai chữ, Mục Oanh chợt trở nên căng thẳng.
Vân Phi Dương thấp giọng khích lệ:
- Đừng sợ, có ta ở đây, không sao đâu cứ đi lên đi.
- Ừ
Mục Oanh hít sâu một hơi, khó khăn bước ra.
- Nàng cũng tới tham gia khảo hạch à, ta còn tưởng nàng chỉ xem náo nhiệt chứ.
- Mục gia đã có ba đời không có võ giả, giống như bị nguyền rủa, đời đời con cháu không thể tu luyện võ đạo.
- Còn có việc này?
- Ta cũng nghe gia gia của ta nói qua, Mục gia mạo phạm Thần Linh, bị hạ lời nguyền cả đời không thể tu luyện võ đạo, nam sống không quá hai mươi lăm, nữ sống không quá 20!
- Khó trách, cha mẹ nàng chết sớm như vậy.
Trên đường Mục Oanh tiến lên vũ đài, nghe được mọi người bàn tán, vốn có chút hưng phấn chợt sa sút.
Nàng từ nhỏ đã bị mọi người chỉ trỏ, tuy rằng trong lòng chua xót, nhưng những việc như thế nàng cũng đã quen rồi.
Lần đầu tiên Vân Phi Dương nghe được về gia sự Mục Oanh, hắn đối với cái gọi Thần Linh nguyền rủa khịt mũi coi thường.
Đương nhiên, nguyền rủa là có, có điều chỉ có Thần Giới cường giả mới thi triển được, ai sẽ nhàn rỗi lãng phí Thần lực đi thi triển đối phàm nhân.
- Người nhận Thần Linh nguyền rủa còn muốn tu luyện võ đạo, thật sự là trò cười.
Một thiếu niên cười lạnh nói.
Người bình thường trên Vạn thế đại lục tin tưởng thế giới này có thần linh, có thể tu luyện võ đạo đều là Thần Linh ban phép, người bị Thần Linh vứt bỏ vốn không có tư cách tu luyện võ đạo.
Đây là tư tưởng thâm căn cố đế.
Nên khi tin tức Mục gia nhận Thần Linh nguyền rủa truyền khắp thôn trấn, rất nhiều người bắt đầu có ý xa lánh hoặc khi dễ nàng. Tính ra cũng là con người mà ai cũng có khuynh hướng bắt nạt người yếu, tôn kính kẻ mạnh, không phải sao?
- Vũ Sư đại nhân, Mục Oanh bị Thần Linh nguyền rủa, nay nếu ngài cho nàng tham gia khảo hạch là khinh nhờn Thần Linh đấy!
Một vị công tử Hàn gia quát lớn:
- Vãn bối cho rằng, cần phải gϊếŧ đi miễn cho Thần Linh tức giận.
Người này nói còn chưa dứt, một cái quả đấm to thình lình xuất hiện trước mắt hắn.
Bành!
Vân Phi Dương ra tay rất chính xác, trực tiếp đánh vào mặt đối phương.
Một quyền này chí ít bạo phát 200 cân lực đạo, tên công tử ca kia lúc này bay ra hơn một trượng.
Dát.
Toàn trường tĩnh mịch.
Một quyền này đánh quá đột ngột, khiến cho mọi người tại đây giật cả mình.
Vân Phi Dương nhìn cũng chưa từng nhìn gã công tử kia, ngón tay chung quanh, lạnh lẽo âm u nói:
- Người nào còn dám nói nữ nhân của ta, ta sẽ cho hắn hiểu được cái gì gọi là Thần Linh nguyền rủa chân chính!
Câu nói này thật ngông cuồng phách lối.
Khi ánh mắt hắn nhìn đến đâu đám người nhao nhao không rét mà run đến đấy.
Vân Phi Dương ánh mắt thật đáng sợ, đáng sợ đến mức những thiếu niên này phát lạnh.
Mã Đại Chinh thất kinh:
- Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị như vậy, cứ như một người đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn ngày sau trưởng thành, tất nhiên là kiêu hùng.
Lúc này, không ai chú ý đến vị Hàn gia công tử, hắn nhân lúc mọi người không chú ý giãy dụa đứng lên, cũng không để ý khóe miệng mình chảy máu, bỗng nhiên xuất quyền hướng Vân Phi Dương sau lưng đánh tới.
Bị đánh một quyền, há có thể từ bỏ ý đồ.
- Cút!
Vân Phi Dương quay người nâng chân đạp tới.
Một cước này đồng dạng ẩn chứa lực đạo không nhỏ, Hàn gia công tử bị đạp một cước thống khổ ngã trên mặt đất oa phun ra một ngụm máu.
Mọi người nhao nhao ngây người.
Bọn họ ở độ tuổi này, ẩu đả là chuyện thường tình.
Còn chưa từng có cuộc ẩu đã nào đem người ta đánh thổ huyết, tên này ra tay cũng quá hung ác a!
Hung ác?
Vân Phi Dương đã nhân từ rồi đó chứ.
Đổi lại kiếp trước, vị Hàn công tử này sớm đã bị hắn gϊếŧ.
- Ngươi
Hàn Thế Gia dời mắt về phía Mã Đại Chinh cầu cứu:
- Đại nhân, hắn đánh ta!
Mã Đại Chinh nhất thời khó xử.
Đúng vào lúc này, ánh mắt Vân Phi Dương nhìn qua, khóe môi nhếch lên vẻ mỉm cười.
Tiểu tử này!
Mã Đại Chinh có việc cầu người, chỉ có thể bất đắc dĩ phất phất tay:
- Nhanh về nhà trị liệu, bản đại nhân hôm sau vì ngươi đơn độc khảo hạch.
Mọi người nghe vậy lại một trận choáng váng.
Cái tên gia hỏa Vân Phi Dương cuồng vọng trước mặt mọi người đánh người, còn đánh đến mức người ta thổ huyết, Vũ Sư đại nhân không có tính toán trừng phạt hắn, đây rốt cuộc là tình huống như thế nào.
Hàn công tử che miệng đầy máu đứng lên, bực tức:
- Vân Phi Dương, ngươi chờ đó cho ta!
Nói xong, hắn khập khiễng rời đi.
Đối với loại ngoan thoại này, vốn Vân Phi Dương căn bản không để trong lòng, những người nói với hắn lời này không mười ngàn thì cũng chín ngàn, toàn là nhân vật trâu bò của Thần Giới, còn tên này? Hắc hắc hắn còn không xứng.
- Vân đại ca.
Mục Oanh khẽ cắn môi, nước mắt theo gương mặt chảy xuống.
Nhiều năm qua đối với việc người đồng lứa châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nàng chỉ có thể yên lặng tiếp nhận.
Nhưng trong khoảng thời gian này, khi chính mình bất lực nhất, Vân Phi Dương hai lần xuất thủ, để cho nàng thật sâu cảm nhận được cảm giác hạnh phúc khi có người che chở.
- Nha đầu ngốc, đừng khóc.
Vân Phi Dương đau lòng:
- Có Vân đại ca tại đây, ai cũng đừng hòng khi dễ muội, nhanh khảo hạch đi, ta tin tưởng Vũ Sư đại nhân mắt sáng như tuyết, có thể nhìn ra ngươi tài giỏi, ngươi nhất định có thể thành công.
- Ừm!
Mục Oanh lau nước mắt, ngọc tay nắm chặt, quay người đi tới vũ đài.
Đứng phía sau một nam nhân quan tâm chính mình như vậy, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác an toàn mà trước đó chưa từng có.
Mục Oanh không khóc, Mã Đại Chinh lại khóc.
Bởi vì hắn nghe được, tiểu tử này vừa rồi nói hai câu nói sau với nha đầu kia rõ ràng đang áp chế chính mình.
Được đà lấn tới a!
Làm sao bây giờ?
Mã Đại Chinh xoắn xuýt vô cùng.
Mà loại này xoắn xuýt chỉ diển ra trong giây lát.
Vì tương lai võ đạo, vì võ đạo tu vi, hắn vẫn lựa chọn thỏa hiệp sau cùng trắc thí tượng trưng, trước mặt mọi người tuyên bố Mục Oanh thông qua khảo hạch.
Đương nhiên.
Coi như Mã Đại Chinh không nhường, lấy Mục Oanh thực lực nhất đoạn Vũ Lực, cũng có thể thông qua khảo hạch.
- Người bị Thần Linh nguyền rủa, vậy mà thông qua võ đạo khảo hạch!
Mọi người nhao nhao ngạc nhiên.
Vốn có người tính toán nghị luận một phen, nhưng còn chưa mở miệng, ánh mắt Vân Phi Dương đã lạnh lùng quét tới, những thiếu niên lúc này lạnh run, ngoan ngoãn ngậm miệng.
Vân Phi Dương lạnh "Hừ một tiếng:
- Oanh Oanh, chúng ta đi.
- Ừm.
Mục Oanh theo tới, trong lòng hưng phấn không thôi.
Rốt cục được thông qua võ đạo khảo hạch, rốt cục nàng đã hướng người trong thôn trấn chứng minh, Mục gia mình không có bị nguyền rủa!
- Ai u, Oanh Oanh, ta thụ thương, mau dìu ta.
Trở về trên đường, Vân Phi Dương lại bắt đầu biểu diễn.
Bất quá lần này Mục Oanh không có mắc lừa nữa, nàng lườm hắn một cái, quyệt miệng:
- Vân đại ca, ngươi đánh người cũng đánh cho sướиɠ tay, ta xem ngươi vốn không có thụ thương, nhất định vừa rồi lừa ta!
- Ách
Khóe miệng Vân Phi Dương co rút một cái.