Tô Mễ phát hiện, bản thân mỗi ngày rèn luyện thân thể cũng không kịp thể lực của Thư Tinh Lãng, cơ hồ mỗi lần làm xong đều khiến tay chân mềm nhũn ra, mơ màng rơi vào trạng thái sắp ngủ.
Thư Tinh Lãng hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô, nhẹ nhàng nói: “Em mệt thì ngủ đi, có anh ở đây.”
Tô Mễ nhớ đến việc Thư Tinh Lãng đột nhiên trở về, tuy rằng bất ngờ nhưng vui sướиɠ nhiều hơn. Cô xoay người cười, nâng tay lên ôm cổ anh, thân thể dính sát dựa vào anh, dịu dàng nói: “Hoan nghênh anh về nhà.”
Hốc mắt Thư Tinh Lãng dâng lên một trận ghen tuông, anh ôm chặt người yêu trong lòng ngực. Anh may mắn cỡ nào mới có thể cùng người mình yêu tạo thành một gia đình, hơn nữa cô tốt đẹp như vậy, còn lương thiện, khiến anh càng ngày càng yêu cô hơn, nghĩ muốn độc chiếm cô, cũng không muốn buông tay cô!
Nội tâm Thư Tinh Lãng thành kính khẩn cầu: Xin em cũng nhanh chóng yêu anh đi!
Thư Tinh Lãng nâng cằm Tô Mễ lên, thành kính hôn môi cô, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve liếʍ láp cánh môi, nụ hôn này không mang theo tìиɧ ɖu͙©, là tình yêu thâm trầm cùng thương tiếc của Thư Tinh Lãng. Chờ Thư Tinh Lãng kết thúc hôn môi liền mở mắt ra, liền phát hiện Tô Mễ đã ngủ rồi.
Nhìn khuôn mặt cô điềm tĩnh khi ngủ, Thư Tinh Lãng cưng chiều vươn ngón tay nhéo mũi cô, sau đó tiếp tục rửa sạch sẽ cho hai người.
Sáng sớm hôm sau, Tô Mễ rời giường đi WC mới phát hiện eo và chân hoàn toàn không có sức lực, cuối cùng vẫn được Thư Tinh Lãng đỡ vào WC. Tô Mễ oán giận cực kỳ, thường xuyên trừng mắt nhìn Thư Tinh Lãng, mà Thư Tinh Lãng chỉ biết lấy lòng cô bằng nụ cười, khiến cô không thể mở miệng trách mắng anh.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và trở lại giường, Thư Tinh Lãng lập tức chăm chú xoa bóp cho cô. Nhưng vừa ấn vừa sờ Thư Tinh Lãng đã đè cô xuống giường, hôn hít sờ soạng, suýt chút nữa là phát hỏa. Cuối cùng, vì vòng eo của chính mình, Tô Mễ đã phải dùng tay mình để giúp anh giải quyết vấn đề.
Vì lý do này mà Tô Mễ tức giận bỏ qua anh cả ngày, Thư Tinh Lãng cũng biết mình đã đi quá xa, nhưng tiếng rên khe khẽ của cô khi xoa bó thật sự khiến anh không thể chịu đựng được. Để dỗ dành người yêu của mình tốt, Thư Tinh Lãng không đến công ty nữa mà tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày, dù sao cũng không có người đến tìm anh. A, ngoại trừ đối tác làm ăn, đáng tiếc ở quá xa, chỉ có thể quấy rầy anh qua điện thoại. Nhưng nghĩ đến ngày anh bỏ trốn, Thư Tinh Lãng đang có tâm trạng rất tốt nên không quan tâm đến sự tức giận nữa.
Những ngày trôi qua vẫn bình yên, nhưng Thư Tinh Lãng dường như đã bật một công tắc kỳ lạ nào đó, mở khóa các tư thế và địa điểm khác nhau để kéo Tô Mễ quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Phòng khách, phòng làm việc, ghế sofa và thậm chí cả phòng chiếu phim cũng không hề bị bỏ sót.
Thật ra, Tô Mễ không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng khi định thần lại, cô phát hiện mình đang bán khỏa thân trong vòng tay anh, hoặc đơn giản là đang nằm dưới Thư Tinh Lãng. Tô Mễ vốn không phải là người giỏi từ chối, sau khi biết được mình thích Thư Tinh Lãng, cô sẽ không từ chối quá nhiều, cuối cùng Thư Tinh Lãng đương nhiên thành công.
Lần trước ở bàn ăn tối, nếu không phải Thư Tinh Lãng đổi chỗ, về sau cô sẽ xấu hổ khi đến bữa ăn tối. Nhưng nghĩ đến số lần Thư Tinh Lãng thành công, trái tim Tô Mễ sụp đổ, bởi vì cô càng ngày không có điểm mấu chốt.