Sơn Niệm bất đắc dĩ nằm cùng Đồ Phù ở trên thân kiếm, quanh người gió nhẹ xôn sao, không khí tươi mát, khắp nơi nhìn lại không hề bị ngăn trở.
Thân thể căng thẳng của nàng bắt đầu dần dần buông lỏng, lại nghe trong đầu Truyền Âm Phù truyền ra tiếng người vui đùa ầm ĩ,
"Đồ Phong Chủ, chúng ta đến so tài, người nào tới Ly Cảnh trước?"
"Ha ha ha, ngươi có Thần Khí Lưu Vân, so tốc độ với Tru Tà kiếm của hắn? Vậy không bằng ngươi so ngươi và hắn rút kiếm người nào nhanh hơn?"
"Người đằng trước đừng hiểu lầm, lão tử lần đầu tiên tới Ly Cảnh, không biết đi như thế nào!"
"Tốc độ Đồ Phong Chủ có mau nữa, cũng phải chăm sóc Sơn Các chủ, Sơn Các chủ lại không nhanh, ha ha ha ha."
"Sơn Các chủ sao lại không nhanh? Nàng đứng lên nhanh đến mức các ngươi ai cũng đuổi không kịp."
Đồ Phù mở miệng, ý vị che chở trong miệng hết sức rõ ràng.
Thanh âm cười toe toét, lại đi ra từ trong Truyền Âm Phù, phần lớn đều là lừa gạt đón ý nói hùa, vô cùng náo nhiệt.
Sơn Niệm bị Đồ Phù ấn trong khuỷu tay, đưa tay đánh ra một đạo ấn phù về phía Truyền Tống Phù treo trên không trung, cách trở người bên ngoài nghe lời nàng nói với Đồ Phù.
Lại nhìn Đồ Phù, giãy giụa muốn đứng dậy, nói:
"Sư huynh, ta vẫn cảm thấy để cho người ta trông thấy như vậy không tốt lắm, huynh trước hết để cho ta đứng dậy, ta không đả tọa, huynh để cho ta đứng dậy... Ta và huynh từ từ nói đạo lý."
"Nằm không tốt sao?"
Đồ Phù nghiêng người, hờn dỗi, một chân đặt ở trên đùi Sơn Niệm, ôm lấy cả người nàng, cười nói:
"Nghe ngươi giảng đạo lý, ta cũng có thể ngủ luôn, đêm qua uống hơi nhiều, ta đã muốn ngủ một lát như vậy, sư đệ, ngươi đừng quấy rầy ta, "
Hắn còn có mặt mũi nói đến đêm qua.
Sơn Niệm an tĩnh lại trong một cái chớp mắt, trong đầu lại vang lên lúc Đồ Phù thủ da^ʍ, nắm cây gậy thịt tô to trong tay.
Nàng không hiểu sao cảm thấy hình ảnh kia khắc sâu quá mức, đẩy Đồ Phù vài cái, thấy đẩy không động được hắn, đang tức giận đến xoay người, gối lên cánh tay của hắn, đưa lưng về phía hắn, tùy ý hắn ôm.
Tốt, ôm ngủ đi, dù sao để người nhìn thấy, cũng không phải là mất thể diện Sơn Các chủ nàng, mà là mất mặt Đồ Phong Chủ!
Cự Kiếm từ vạn dặm trời mây xẹt qua, cả đám rất nhanh ra khỏi Thiên Cực Tông, một đường bay tới Ly Cảnh.
Sơn Niệm tính toán lộ trình, Ly Cảnh cách Thiên Cực Tông cực xa, nếu là bay đi như vậy, ít nhất phải bay rất nhiều thời gian, với tính tình đám người Đồ Phù này, chỉ sợ trên đường còn phải làm chút chuyện bổ sung.
Nếu là nàng không đoán sai, bọn hắn lần này sẽ dừng lại ở thành Ly Cảnh.
Thành Ly Cảnh ngay bên cạnh Ly Cảnh, Sơn Niệm nghĩ đi nghĩ lại, không hiểu sao ngủ mất.
Ở trong mộng nàng mơ trở về Bàn Ti Tiên Sơn, chỗ đó còn như mới, chim hót hoa nở một mảnh yên bình, chỗ nhà gỗ cỏ xanh óng ánh khói bếp bay lên lượn lờ, nàng cưỡi trên thân Thao Thiết, đi về phía nhà.
Mẹ ngồi ở trong cửa sổ, đối diện kính thϊếp hoa, cha cầm trong tay cái xẻng, đứng ở ngoài cửa, cười hô với nàng:
"Niệm nhi quay về dùng cơm."
Hắn cười sạch sẽ lại đẹp mắt, chẳng có chút nào tâm thuật bất chánh, ngọc diện thư sinh câu hồn nhϊếp phách nổi danh ma giới như Tiên Giới nói?
Trăm vạn Thánh Linh của Bàn Ti Tiên Sơn, Sơn Niệm chưa bao giờ thấy cha từng câu hồn nhϊếp phách.
Nếu nói là câu hồn nhϊếp phách, mẹ mới đúng là bị cha câu hồn nhϊếp phách, thời đi trước mặt người khác, mẹ một bộ dáng băng lãnh uy nghi, nhưng đối mặt cha, mẹ thay đổi hoàn toàn thành một con người khác.
Trong mộng, mẹ đi ra, ăn mặc xinh đẹp, dưới thân lộ ra đuôi rắn, quấn lấy vòng eo cha, hai tay quấn lên đầu vai cha, so sánh với cha, mẹ ngược lại rất giống ma vật yêu nữ trong tiên giới miêu tả.
Về sau, Sơn Niệm mới hiểu, kỳ thật là người hay là yêu, là tiên là ma, có đôi khi cũng không cần thiết phải phân chia phức tạp như vậy, bởi vì đến từ Ma giới, có huyết thống Ma giới, đó chính là ma.
Mặc kệ ma này có làm gì hay không, hay là hại qua người nào, cha đến từ Ma giới, vậy liền không thể sinh sống với thần tiên.