Đào Hôn, Em Đừng Hòng

Chương 37: Nhớ em đến phát điên

Từ sau ngày Bạch Giai Kỳ rời đi, Sở Hạo Vũ vẫn như bình thường nên làm việc thì làm việc, nên đi chơi thì đi chơi, mọi việc hoàn toàn trở lại quy luật ban đầu khi mà cô chưa xuất hiện.

Nhưng chỉ có thư ký Trương biết, Sở tổng ban đêm đều lái xe đến dưới chung cư của Bạch tiểu thư, ở đó đến rạng sáng rồi mới quay về nhà.

Sở Hạo Vũ nhìn căn phòng trên tầng hai vẫn đang sáng đèn, ánh mắt nhìn chằm chằm nơi đó như thể làm vậy sẽ nhìn thấy hình dáng mà anh nhớ mong.

Anh nhận ra bản thân nhớ cô đến phát điên nhưng lại chỉ có thể dùng công việc để che lấp đi nỗi nhớ này. Điên cuồng đâm đầu vào công việc, rất nhiều hạng mục của công ty giành được thắng lợi. Việc này rất đáng vui mừng nhưng nhân viên công ty lại âm thầm kêu khổ, tổng giám đốc ngày ngày tăng ca, họ cũng không dám về sớm, trộm lười.

Mỗi ngày anh sẽ dành thời gian vào sáng sớm hoặc chiều tối lén lút đến thăm cô, nhờ vào việc này mà anh phát hiện ra cô rất thích đi dạo quanh công viên, thích hoa hồng vàng, thích động vật nhỏ. Đặc biệt hơn, cô còn thích một chú mèo hoang bị bỏ rơi công viên. Hằng ngày cô sẽ đến mang thức ăn và sữa cho nó.

Sở Hạo Vũ nhìn cô gái nhỏ cười tươi xoa đầu chú mèo liền có chút ghen tị. Đôi khi anh ước bản thân có thể là con mèo đó nhưng... anh cười khổ chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Đồng thời Sở Hạo Vũ cũng tự giễu bản thân mình, không ngờ anh cũng có lúc trẻ con như vậy.

Nhưng có khi anh cũng sẽ bắt gặp cô và Phó Cận Nam ở nhau. Có khi hai người cùng đi dạo công viên, đi chợ hoặc là Phó Cận Nam đến đón cô đi ra chăm con mèo Tiểu Bạch kia. Từ xa, Sở Hạo Vũ nhìn hai người trò chuyện vui vẻ và thân mật, anh sẽ không tự chủ muốn lao đến tách hai người ra. Song nghĩ đến việc bản thân quyết định buông tay cô anh lại dừng bước. Nếu người này có thể khiến cô hạnh phúc, vậy anh sẽ rời đi.

Thực ra, Bạch Giai Kỳ biết Sở Hạo Vũ lâu lâu lại sẽ đến đây. Mới đầu cô cũng sợ hãi, sợ rằng anh sẽ bắt cô trở về nhưng dần dà thấy anh không làm gì cả, cô cũng yên tâm hơn, cuối cùng cô quyết định để mặc anh. Anh muốn nhìn kệ anh, còn cô sẽ sống thật vui vẻ.

Hôm nay cũng thế, sau khi cô cho Tiểu Bạch ăn xong liền phát hiện anh đứng ờ phía xa kia nhìn cô. Tuy anh không làm gì nhưng đôi lúc cô cũng cảm thấy rất phiền.

Vén tóc mai bị gió thổi ra sau tai, Bạch Giai Kỳ cầm lấy túi xách chuẩn bị về nhà thì điện thoại bỗng reo lên.

Là số lại, cô suy nghĩ một chút rồi nhấc máy.

"Bạch tiểu thư, cô mau đến bệnh viện tình trạng của Bạch phu nhân đang rất nguy hiểm."

Bạch Giai Kỳ không tin vào tai mình, mẹ của cô vừa mới tuần trước vừa thông báo tình trạng của bà nay đã đỡ hơn, còn sẽ về nhà ăn tết cơ mà.

“Bạch tiểu thư?” Đầu dây bên kia thấy cô không trả lời liền thăm dò.

“Bác… bác sĩ… tôi sẽ đến bệnh viện ngay lập tức!” Không chút nghĩ ngợi, cô nói với bác sĩ rồi vội vàng cúp máy. Đi vào trong phòng lấy ví tiền và áo khoác rồi nhanh chóng ra ngoài.

Sở Hạo Vũ thấy dáng vẻ gấp gáp của cô muốn đuổi theo thì nhận được điện thoại của thư ký Trương, anh tắt máy lái xe đuổi theo cô. Tuy nhiên dường như có chuyện cực kì quan trọng thư ký Trương tiếp tục gọi.

“Alo!” Anh bắt máy, cô đã lên một chiếc taxi màu đỏ, gấp để nỗi làm rơi cả áo khoác cũng không nhặt. Chuyện gì xảy ra? Sở Hạo Vũ nghi hoặc.

“Sở tổng, công ty có chuyện gấp anh mau trở về.” Thư ký Trương không còn để ý được tổng giám đốc của mình đang tức giận, anh ta vội vàng nói.

“Các người không thể xử lý được sao?” Anh nhăn mày, chân lại đạp ga tăng tốc một chút nữa.

“Sở tổng, hạng mục khai thác khu mỏ của chúng ta xảy ra vấn đề!” Thư ký Trương lo lắng, vội vàng báo cáo tình hình thực tế.

“Cái gì?” Trầm ngâm một lát anh mới nói tiếp “Sắp xếp cuộc họp, tôi trở về ngay.”

Nghe được lời anh nói thư ký Trương thở phào, có Sở tổng, công ty nhất định sẽ không có chuyện.

Sở Hạo Vũ nhìn chiếc xe màu đỏ, nhớ kĩ biển số xe rồi gọi điện cho ai đó “Theo sát cô ấy và báo lại mọi tình hình cho tôi!”

“Vâng thưa anh!” Đầu dây bên kia đáp lại.

Bên này, Bạch Giai Kỳ sau khi lên xe vẫn không dừng được sự lo lắng trong lòng. Theo như lời của bác sĩ tình huống hiện tại của mẹ cô đang không được khả quan cho lắm.

Nắm chặt túi xách trong tay, cô nhìn dòng xe qua lại, hít một hơi thật sâu rồi nói với tài xế “Bác ơi, bác có thể đi nhanh một chút được không? Cháu có chút việc gấp ạ!” Giọng nói của cô không giấu nổi sự run rẩy, hai mắt đỏ hồng.

Tài xế biết được địa điểm cô muốn đến, đoán rằng người nhà cô có chuyện nên cũng gật đầu đồng ý.

Hơn hai mươi phút sau, Bạch Giai Kỳ tới được bệnh viện. Cô nhanh chóng đi vào khoa cấp cứu liền thấy Phó Cận Nam đã ở đó.

“Giai Kỳ, em đừng lo lắng! Bác gái hiện tại đang làm phẫu thuật!”

Nghe đến đây, hai chân cô run run ngã xuống, may mắn có Phó Cận Nam đỡ mà cô không nằm ra sàn nhà.

“Tại sao vậy? Không phải mấy ngày trước bà ấy rất khỏe mạnh sao?” Bạch Giai Kỳ nắm chặt lấy tay anh ta hỏi, nước mắt nhịn không được mà rơi xuống.

Nếu mẹ cô có chuyện gì thì cô sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. Bạch Giai Kỳ vỗ mạnh vào đầu, tất cả là lỗi của cô là do cô gây ra mọi chuyện.

Ngay từ đầu cô không bỏ trốn, Bạch gia sẽ không phá sản, ba sẽ không mất mà mẹ cô cũng sẽ không nằm viện, lâm vào tình cảnh khó khăn như bây giờ.

Thời gian qua đi rất lâu, cuối cùng phòng cấp cứu mở ra. Bạch Giai Kỳ vội tiến đến, Phó Cận Nam cũng đứng lên.

"Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?"

“Bạch tiểu thư phẫu thuật rất thành công, tình hình của Bạch phu nhân tạm thời đã ổn định. Tuy nhiên trong thời gian này, hai người cần chăm sóc bà ấy thật kĩ, đặc biệt đừng để bà ấy nóng giận hay đau khổ quá mức. Nếu không tôi e rằng với tình huống hiện tại bà ấy khó lòng chịu nổi.” Bác sĩ thấy bộ dạng vội vàng của cô, biết cô lo lắng cũng không trách.

“Tôi đã biết! Cảm ơn bác sĩ rất nhiều!” Cô thở phào, nhanh chóng cảm ơn ông ta.

“Không có gì đây là trách nhiệm của chúng tôi. Cận Nam tôi đi trước."

Phó Cận Nam gật đầu đáp lại, bác sĩ biết hai người vội vàng cặp người bệnh liền không nán lại nữa.

Ở cuối hành lang Sở Hạo Vũ đứng đó nhìn hai người bước vào phòng bệnh biết được tình trạng của mẹ Bạch đã ổn định, cô không xảy ra chuyện gì anh liền quay người rời đi.

"Chúc em hạnh phúc!" Sở Hạo Vũ thì thầm, quyết định buông tay cô. Có Phó Cận Nam ở bên cạnh cô nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì, anh ta sẽ bảo vệ cô thật tốt.