Ngay khoảnh khắc chân trái bước vào trong lãnh địa, hệ thống đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở, [ Bạn đã phát hiện ra "Thành phố Lăng Vân". ]
Sài Phi Hổ chua xót trong lòng suýt chút nữa đã khóc, cuối cùng cũng đến nơi rồi!
Cậu ấy nhìn khắp nơi, ngăn cụ ông lại khách khí dò hỏi: "Xin hỏi nơi này có đoàn đội lớn nào?"
Vừa nói vừa thức thời mà đưa 10 đồng xu ra.
Cụ ông không khách khí mà nhận lấy, đánh giá Sài Phi Hổ qua lại: "Từ lãnh địa khác tới?"
Sài Phi Hổ gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay vừa mới tới."
Cụ ông lại hỏi: "Cậu tìm đoàn đội lớn để làm gì?"
Sài Phi Hổ trả lời: "Có bằng hữu ở thành phố Lăng Vân đang kiếm ăn trong mấy đội lớn, tôi muốn đến cậy nhờ người ta nhưng không nhớ rõ tên đội ngũ. Chỉ có thể đại khái khoanh vùng phạm vi, sau đó mới tìm hiểu từng cái một."
Thì ra là thế.
"Muốn nói về mấy đoàn đội lớn trong thành phố Lăng Vân thì có rất nhiều." Ông cụ thao thao bất tuyệt.
"Mới đầu trò chơi có người tụ tập một đám người chơi giỏi, lôi kéo thành một nhánh đoàn đội. Bởi vì vận khí tốt đóng quân ở thành phố Lăng Vân nên hiện giờ phát triển tương đối không tồi, quy mô đoàn đội càng lúc càng lớn."
"Có người đánh chết BOSS, nhặt được kỹ năng cấp S và trang bị màu tím cũng lấy đó làm khởi đầu, khai sáng một phen bá nghiệp."
"Còn có người khi trog chơi hỗn loạn lúc đầu sống không được như ý, kết quả sau khi đến thành phố Lăng Vân đã đổi vận. Đi dạo bên ngoài một vòng trùng hợp nhặt được kỹ năng cấp A. Từ đó về sau không chỉ tự mình hô mưa gọi gió mà còn bồi dưỡng tâm phúc, thành lập một đoàn đội rất được."
....
Sài Phi Hổ vốn tưởng rằng số đoàn đội lớn không nhiều, ai ngờ đối phương một hơi liên tục nói nửa giờ vẫn không thấy ngừng.
Sài Phi Hổ khϊếp sợ: "Sao thành phố Lăng Vân lại có nhiều đoàn đội lớn như vậy?"
Bọn họ không đánh nhau sao?
Ông cụ tỏ vẻ: "Này đã tính là gì? Vừa rồi ta chỉ mớ nhắc không đến một nửa tổng số."
Sài Phi Hổ hoàn toàn câm nín.
Ông cụ lại nói: "Những người nắm được thời cơ, dựa vào bán đồ che mưa lập nghiệp, những người đào ao cá nước trước người khác, sau đó nhờ vào đào quặng mà phát tài, người ở lãnh địa khác sống không được như ý, vì thế chuyển đến thành phố Lăng Vân mưu sinh ta còn chưa nói đến đâu."
Sài Phi Hổ: "..."
Giờ phút này, tâm tình của cậu ấy bi thương cực độ. Thậm chí trong nháy mắt còn cảm thấy thành phố Lăng Vân quá lớn, có khả năng không tìm được người muốn tìm.
Cả người đang đắm chìm trong suy nghĩ thương cảm thì lại nghe ông cụ hỏi: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tiểu tử, cậu đi tìm người thì sao lại hỏi đoàn đội lớn làm gì?"
"Nếu là người ở thành phố Lăng Vân, chỉ cần nhập tên của đối phương vào rồi thêm bạn tốt không phải được rồi sao?"
"Có muốn nói gì cái gì thì cứ thêm bạn tốt rồi từ từ nói chuyện, cũng không cần chạy loạn khắp nơi như ruồi bọ mất đầu."
Sài Phi Hổ ngây ngốc nhìn ông cụ, nhất thời mất đi năng lực ngôn ngữ.
Trên mặt cậu ấy hiện rõ mấy chữ "Còn có phương thức liên hệ này nữa sao?!"
Ông cụ vừa thấy liền hiểu rõ: "Lúc trước cậu sống ở lãnh địa khác, còn đối phương ở thành phố Lăng Vân, hệ thống sẽ nhắc nhở "khoảng cách quá xa"."
"Đến khi ở cùng lãnh địa là có thể giữ yêu cầu thành công."
"Đừng lo bị trùng tên, thêm bạn tốt từng người một, nhất định sẽ đến lúc gặp qua người quen thôi."
Sài Phi Hổ: "!!!"
Vậy thì cậu ấy còn tìm bằng hữu làm gì? Trước tiên cứ thêm những bạn bè thân thích trước đã!
"Cảm ơn, thật sự cảm ơn ông!" Sài Phi Hổ chân thành nói, 10 đồng xu thật đánh giá.
Tiếp theo cậu ấy đi vào một góc bắt thử thêm bạn tốt.
[ Người chơi "Sài Phi Hổ" gửi yêu cầu thêm "Sài Đắc Hải" làm bạn tốt. ]
Hệ thống hiển thị, [ Khoảng cách qua xa, vui lòng thử lại sau. ]
[ Người chơi "Sài Phi Hổ" gửi yêu cầu thêm "Sài Phi Tinh" làm bạn tốt.]
Hệ thống hiển thị, [ Khoảng cách quá xa, vui lòng thử lại sau. ]
.....
[ Người chơi "Sài Phi Hổ" gửi yêu cầu thêm "Trịnh Minh Nhạc" làm bạn tốt. ]
Khác với lúc nãy, hệ thống thực sự đáp lại, [ Yêu cầu thêm bạn tốt đã được gửi đi, xin chờ đối phương hồi đáp. ]
[ Đối phương đã chấp nhận yêu cầu, hai bên có thể gửi tin tức đối thoại. ]
Vậy là thêm được rồi sao?
Hạnh phúc tới quá bát ngờ, Sài Phi Hổ nhất thời không biết phải làm như thê nào mới đúng.
Đối phương mau chóng gửi tin đến: "Là Tiểu Hổ đúng không?"
Sài Phi Hổ vừa nghe thấy xưng hô này liền biết mình không tìm lầm người: "Là em, anh đang ở chỗ nào trong thành phố Lăng Vân thế? Hay là chúng ta gặp mặt nhau trước được không?"
Trịnh Minh Nhạc báo một địa điểm rồi nói: "Đây là nhà của anh, anh đang sống cùng bạn gái."
Vậy mà còn có bạn gái...
Sài Phi Hổ lâm vào trầm mặc nghi ngờ.
"Anh ở nhà chờ cậu, cậu đến thì nói với anh một tiếng." Trịnh Minh Nhạc dặn dò.
Sài Phi Hổ: "Được, em đi qua liền đây."
Cuộc trò chuyện kết thúc, Sài Phi Hổ tâm tình kích động —— Thiên Tai Tận Thế đã chính thức lên sóng hơn hai trăm ngày, cuối cùng cậu ấy cũng tìm được người thân!
**
"Em họ của anh sắp đến?" Nghe được tin tức, vẻ mặt của Vưu Tình Văn kinh ngạc không nói nên lời.
"Vẫn chưa nhìn thấy người, không chắc có phải em ấy hay không." Trịnh Minh Nhạc có chút kích động, có chút do dự, lo sợ không da^ʍ vui mừng một hồi: "Trò chơi đột nhiên bắt đầu, cả người thân và bạn bè đều mất liên lạc, nếu có thể gặp lại thì tốt rồi."
Vưu Tình Văn nhớ tới thân thích của mình, không khỏi thở dài: "Hy vọng bọn họ không bị làm sao."
Nói thì nói như vậy nhưng trong lòng lại rất bất an —— bọn họ sống ở thành phố Lăng Vân mà còn bị trog chơi hành hạ muốn chết, những người khác sống ở lãnh địa khác liệu có sống nổi không? Chỉ e là lành ít dữ nhiều.
Trong lúc nói chuyện phiếm, hệ thống nhắc nhở, [ Ngươi chơi "Sài Phi Hổ" yêu cầu vào nhà, có cho phép hay không? ]
Đồng thời cũng nhận được tin tức: "Em đến rồi."
"Cậu ấy đến rồi." Trịnh Minh Nhạc hít sâu một hơi, đứng dậy mở cửa.
Cửa phòng mở ra, Sài Phi Hổ lộ ra sắc mặt mừng như điên: "Anh, thật sự là anh sao?!"
Nhìn thấy người tới, trong lòng Trịnh Minh Nhạc đã xác định được: "Là anh, không ngờ đời này còn có thể gặp lại cậu."
"Đúng vậy anh! Trò chơi rác rưởi này quá khó khăn, rất nhiều lần em suýt nữa đã chết." Nhìn thấy người thân, Sài Phi Hổ nhịn không được mà kể khổ.
"Đừng đứng ở ngoài, vào trong rồi nói chuyện." Vưu Tình Văn nhắc nhở hai người.
Trịnh Minh Nhạc lấy lại tinh thần, vội vàng mời em họ đi vào nhà.
Sài Phi Hổ đi vào bên trong, phát hiện chỗ ở rộng rãi, gia cụ đầy đủ hết thì không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Ngồi xuống ghế, cậu ấy cầm ly nước ấm chậm rãi kể lại những chuyện mình đã trải qua.
"Khi trò chơi Thiên Tai Tận Thế ra mắt, em vẫn đang ăn cơm. Thấy quái vật vọt vào nhà ăn của trường học, bạn học chạm vào tấm card để học kỹ năng, em cũng liền học theo, nhặt một tấm thẻ kỹ năng học trước."
"Sau đó chạy ra khỏi trường học và lang thang lưu lạc giữa nhiều lãnh địa. Đồng đôi đi đi, chết chết, cuối cùng chỉ còn lại một mình em."
"Trước khi đến thành phố Lăng Vân, em sống ở thị trấn Hoa Quế. Cư dân ở đơ không đến 500 người, mỗi người đều là tinh anh. Những người có trình độ kém một chút đều chết sạch."
"Em cảm thấy nếu cứ tiếp tục sống ở đó có khả năng không chịu nổi mùa đông này, vì thế đã thu dọn hành lý đi đến thành phố Lăng Vân."
"Vốn dĩ muốn đến đây nhờ cậy bằng hữu, kết quả hỏi ra mới biết nếu ở cùng một khi an toàn thì có thể nhập tên thêm bạn tốt. Em thử hết nửa ngày, vất vả lắm mới liên lạc được với anh."
"Còn anh sống ở thành phố Lăng Vân." Từ đáy lòng Trịnh Minh Nhạc cảm thấy may mắn.
"Đúng vậy, nếu không thì đã không gặp được nhau." Sài Phi Hổ tò mò hỏi: "Em xem trên bảng xếp hạng thấy thành phố Lăng Vân có 10 kiến trúc, đó là những gì vậy? Anh có thể nói chi tiết cho em nghe được không?"
"Đương nhiên có thể." Trịnh Minh Nhạc lần lượt giới thiệu qua từng kiến trúc bên trong lãnh địa.
Nghe nói lãnh địa có nhà gỗ, thạch ốc, người chơi có thể có không gian riêng tư, Sài Phi Hổ kinh ngạc cảm thán không thôi: "Em đã đi qua nhiều lãnh địa như vậy, chưa từng thấy chỗ nào giải khóa khu dân cư. Vừa nãy em đứng trước thạch ốc em còn tưởng nhà ở là do người chơi tự xây dựng.".
"Phồng ốc là thứ mà những người chơi bình thường không thể xây dựng được." Tiếp theo Trịnh Minh Nhạc giới thiệu những kiến thức khác cho em họ mình, cuối cùng tổng kết: "Thành phố Lăng Vân phương tiện hoàn thiện, cư dân thân thiện, chắc chắn là thành phố đáng sống nhất."
"Cậu cứ an tâm ở lại nơi này, có yêu cầu gì cứ việc nói."
Không ngờ Sài Phi Hổ lộ ra sắc mặt chần chờ: "Nơi này cái gì cũng có nhưng sao lại cố tình không cơ "chợ" vậy?"
"Chợ?" Trịnh Minh Nhạc hơi giật mình: "Đó là cái gì?"
Sài Phi Hổ giải thích: "Những lãnh địa em đi qua đều có giải khóa chợ."
"Cấp 1 có thể liên lạc mua bán với những người chơi ở lãnh địa xung quanh. Cấp 2 có thể giao dịch với những người chơi trong cùng một thành phố, khối lượng giao dịch hằng ngày sẽ tăng lên đáng kể. Cấp 3 thì em chưa thấy qua, có người suy đoán sẽ có thể tiến hành mua bán với toàn bộ người chơi trong trò chơi này."
"Trước khi đến đây em còn cho rằng thành phố Lăng Vân nhất định đã giải khóa "chợ" trao đổi đủ loại vật tư với những lãnh địa khác cho nên mới có thể nhất kỵ tuyệt trần, dẫn đầu bỏ xa."
"Không ngờ lại..."
Sài Phi Hổ nghẹn lời, không biết nói như thế nào.
Trịnh Minh Nhạc giúp cậu ấy nói hết: "Không ngờ thành phố Lăng Vân căn bản không có loại kiến thức "chợ" này đúng không?"
Sài Phi Hổ lúng ta lúng túng hỏi: "Nếu như không trao đổ vật tư thì mọi người đã sống sót như thế nào vậy?"
"Nhân tài trong lãnh địa xuất hiện tầng tầng lớp lớp, bấy cứ loại nguyên vật liệu nào cũng có bán, trang bị hay đạo cụ gì cũng đều có thể làm, không cần liên hệ với bên ngoài cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn." Trịnh Minh Nhạc nói.
Sài Phi Hổ: "???"
Trâu bò như vậy sao!
Cậu ấy nhỏ giọng lẩm bẩm: "Thành phố Lăng Vân tốt thì tốt thật nhưng lại không có chợ. Nếu như giải khóa kiến trúc "chợ" thì sẽ càng tốt hơn. Không ngừng trao đổi vật tư, quan trọng hơn nữa là liên hệ với những người khác, chia sẻ kinh nghiệm trò chơi."
"Lúc trước không giải khóa không có nghĩa là sau này cũng không có." Vưu Tình Văn ôn tồn an ủi: "Nói không chừng qua một thời gian nữa sẽ có chợ chăng?"
"Hy vọng là vậy."
Trong lúc nói chuyện trong lòng Sài Phi Hổ suy nghĩ, lãnh địa của hệ thống muốn giải khóa cái gì còn phải xem xét thái độ của hệ thống nữa sao? Không nên trông cậy vào thì hơn.
**
"Giải khóa "chợ"?" Vân Lăng kinh ngạc: "Tại sao?"
Vưu Tình Văn: "Có người quen từ lãnh địa khác chạy đến thành phố Lăng Vân. Nói cái gì mà giải khóa chợ, không những có thể tiến hành giao dịch với người chơi ở lãnh địa khác mà còn có thể gửi tin tức giao lưu. Tôi nghĩ lại cái này không phải giống như Kênh Thế Giới hay sao?"
Mặc dù cô ấy cảm thấy lãnh chủ đại nhân không có lý do gì cự tuyệt đề nghị này, có điều vì để ngừa vạn nhất, Vưu Tình Văn vẫn trịnh trọng nó rõ như cũ: "Này chỉ là lời đề nghị của cá nhân, còn có muốn tiếp thu hay không thì do cô quyết định."
Sau một lúc lâu Vân Lăng không nói gì.
Vưu Tình Văn liếc liếc một cái, cẩn thận hỏi: "Tại sao cô không giải khóa "chợ" vậy? Chẳng lẽ cô nghĩ nó không cần thiết sao?"
"Trong bản thử nghiệm không có kiến trúc "chợ" này cho nên tôi không biết tác dụng của nó." Vân Lăng thở dài: "Trên giao diện chỉ giới thiệu đơn giản, viết không rõ ràng nên tôi càng không thể giảo khóa được."
Suy cho cùng số lượng kiến trúc có hạn, một câu cũng không thể lãnh phí.
"Viết cái gì vậy? Tôi có thể nhìn xem không?" Vưu Tình Văn thử thương lượng.
"Có thể." Vân Lăng nhẹ nhàng nhấp vào.
[ Chợ: Có thể mua sắm các loại tài nguyên, xây dựng cần 100 đồng xu. ]
"Viết như vậy làm sao tôi biết có thể giao dịch với những người chơi ở lãnh địa khác chứ?" Vân Lăng bất đắc dĩ nói: "Tôi vốn nghĩ người chơi ở lãnh địa Lăng Vân đông đảo, nguyên vật liệu gì cũng có thể thu thập được, không cần mua sắm thêm cũng không cần lãng phí vị trí kiến trúc."
Vưu Tình Văn: "..."
Giới thiệu ngắn gọn như vậy thật sự không phải cố ý gây hiểu lầm sao?
Cô ấy lập tức có thêm một hiểu biết mới về trình độ vô sỉ của trò chơi.
"Vậy sau này cô có dự định giải khóa không?" Vưu Tình Văn hỏi.
"Có giải khóa." Vân Lăng trả lời không chút do dự: "Trước kia không biết thì thôi, bây giờ biết rồi thì nhất định phải để lại một vị trí cho chợ."
"Tôi từng thuê cư dân trong lãnh địa làm thí nghiệm. Nếu đi khỏi thành phố Lăng Vân một khoảng, dù đã thêm bạn tốt cũng không cách nào gửi tin tức cho nhau. Hệ thống sẽ nhắc nhở "khoảng cách quá xa, vui lòng thử lại sau"."
"Nếu có chợ thì cách xa một chút chắc vẫn có thể gửi thông tin liên lạc được."
Nói xong lời cuối cùng, Vân Lăng khẽ than thở: "Nếu như vậy thì lãnh địa của hệ thống cũng có ưu thế."
"Người chơi lãnh chủ không nắm rõ đặc tính kiến trúc sẽ không dễ dàng giải khóa. Hệ thống lại không quan tâm, tùy ý giảo khóa."
"Có đôi khi đánh bậy đánh bạ lại khai quật được kiến trúc siêu hữu ích."
"Đáng tiếc là khu an toàn xung quanh lãnh địa không giải khóa chợ, nếu không tin tức đã lan truyền từ lâu, chúng ta cũng sẽ không lâm vào cảnh không hay biết gì." Vưu Tình Văn vô cùng tiếc nuối.
Nếu không gặp được Sài Phi Hổ cô ấy cũng sẽ không biết được hóa ra chợ lại quan trọng đến vậy.
"May mắn là vẫn còn thừa một chỗ kiến trúc, hiện giờ vẫn kịp giải khóa." Nói xong Vân Lăng mở giao diện lãnh địa ra.
Giây tiếp theo, tiền dùng -100, chợ nhanh chóng được xây dựng xong.
Thấy danh sách hiện thêm một cái kiến trúc mới, ngón trỏ của Vân Lăng nhấp nhẹ, tiếp tục thao tác.
Tiền đồng -10.000.
[ Chợ được nâng lên cấp 2. ]
[ Điều khiển từ xa chính thức được mở. Ngay cả khi không đứng ở chợ bạn vẫn có thể giao dịch thông qua bằng giao diện. ]
[ Có thể giao dịch tối đa 50.000 đơn vị tài nguyên mỗi ngày. (Mua và bán được tính riêng) ]
[ Phạm vi giao dịch được mở rộng đến thành phố S.
(Lưu ý 1: Cả hai bên tham gia giao dịch cần phải giải khóa chợ.)
(Lưu ý 2: Nếu khoảng cách quá xa, hai bên cần phải nâng cấp chợ lên cấp 2 mới có thể giao lưu.)
(Lưu ý 3: Lãnh chủ có thể thiết lập danh sách truy cập, cho phép các nhóm người chơi cụ thể sử dụng hoặc mở cho tất cả cư dân.) ]
Vân Lăng trầm tư một lát, thiết lập thành "Mở cửa cho tất cả cư dân", cũng tạm không thiết lập hạn nhắc giao dịch cao nhất trong ngày cho các cư dân.