Lãnh Chủ Tận Thế

Chương 58.2: Bao vây 2

Trong lúc suy, một người phản ứng lại: "Tôi nói lúc trước có người ở khu an toàn tìm phiền phức, bỗng nhiên bị truyền tống ra ngoài lãnh địa, là có người chơi cao cấp dùng đạo cụ sao?"

"Đạo cụ hiếm, phải làm nhiệm vụ đặc thù mới có thể đạt được. Không cần thiết, tôi không muốn lãng phí." Vân Lăng nghiêm túc nói bậy, mắt cũng không chớp lấy một cái: "Chuyện liên quan đến an nguy của thị trấn Lăng Vân, ai chậm chân đừng trách tôi không khách khí!"

Lời nói độc ác được tung ra, người chơi nhao nhao trở nên thành thật.

Giống như người chơi tầm xa gϊếŧ quái, đều là tự mình dẫn một con quái chậm rãi gϊếŧ, không tranh đoạt với người khác.

Người chơi cận chiến thấy thế cục được khống chế, an toàn của bản thân được đảm bảo, cũng chậm rãi đi theo Vân Lăng ra khỏi lãnh địa.

Trong bóng tối, ánh mắt một người khinh miệt, không tiếng động phun ra hai chữ: "Ngu xuẩn."

Lúc trước cung thủ chướng mắt, nhưng thủy chung đứng ở trong lãnh thổ, anh ta không có biện pháp với đối phương. Nữ nhân mới tới tự mình đi ra khỏi lãnh địa, bị người chơi không quen gϊếŧ chết cũng đáng đời.

Còn có đạo cụ đặc thù gì, có thể trục suất người chơi ra khỏi lãnh địa, vĩnh viễn cấm vào. Anh ta là cư dân chính thức! Thử xem?

Người chơi đánh lén, lại thêm tiểu quái vây công, phòng chừng sẽ chết trực tiếp, ngay cả công phu cầm đạo cụ cũng không có.

Khóe miệng cung thủ hiện lên một tia cười lạnh, trong lòng thầm nghĩ, uy phong cũng không phải ai cũng có thể đùa giỡn, giả vờ sẽ bị sét đánh.

Anh ta tìm cơ hôi chuẩn, dùng toàn bộ kỹ năng nhắm vào Vân Lăng, bắn ra mũi tên.

Công kích trúng mục tiêu, Vân Lăng tựa như có cảm giác, nhíu mày quay đầu lại.

Chưa chết à> Cung thủ cả kinh, phòng ngực của cô bao nhiêu? Lượng máu là bao nhiêu? Sao lại có thể trâu như vậy?

Anh ta vốn định lui vào trong đám người, giả chết không lên tiếng. Không ngờ vệ binh xạ thủ Giáp thoáng cái nắm lấy cổ anh ta, kéo anh ta ra.

Cung thủ mím môi, không tình nguyên nói: "Đây là hiểu lầm, tôi chỉ là nhất thời trượt tay."

Nghe có vẻ cực kỳ có lệ, không có thành ý.

..... Sao cứ có loại khuyết tật trí tuệ không chịu thất vọng này mà không biết bổn phận làm người? Sống tốt một chút không được sao?

Vân Lăng mở bảng điều khiển ra, thao tác một lượt, sau đó nói cho anh ta biết: "Đây là hiểu lầm, nhất thời trượt tay, sử dụng đạo cụ với cậu."

Thực sự có đạo cụ như vậy tồn tại? Cung thủ mất hết ý cười, trợn to hai mắt.

Giây tiếp theo, hệ thống nhắc nhở, [ Bạn bị kéo vào danh sách đen của "Thị trấn Lăng Vân". ]

[ Bạn mất tư cách cư dân chính thức của thị trấn Lăng Vân. ]

[ Bạn bị cấm vĩnh viễn vào lãnh thổ này. ]

Cô không đùa đâu.

Cung thủ mặt cắt không một giọt máu, vừa định nói cái gì đó, ánh mắt vừa chớp, người đã xuất hiện ở ngoài lãnh địa.

Không đợi anh ta mở miệng, đám tiểu quái đồng loạt xông về phía anh ta.

Cung thủ bị tấn công cận thân còn có thể có kết cục gì tốt? Người nọ sắc mặt trắng bệnh, xoay người bỏ chạy.

Nhưng mà tiểu quái chặn đường, liên tục nhào lên.

Sau vài hơi thở, người nọ vô lực ngã xuống, cũng bạo ra 2 trang bị tím 1 trang bị lam, còn có thể kỹ năng cấp S *1, thẻ kỹ năng cấp B *1.

Vân Lăng dùng khiên đẩy quái vật, lạnh lùng nói: "Nếu như trúng không phải tôi, mà là những người chơi khác, sai lầm của anh ta đủ để khiến người chơi cùng trận doanh mất mạng!"

"Chiến sĩ đứng ở phía trước, ngăn cản kẻ địch tiến lên, cũng không phải vì phúc lưng thụ địch."

Bắn có chính xác không, trong lòng mình không có điểm nào sao? Hoặc là lùi lại, hoặc là lập đội, đừng giúp đỡ ở đây."

Trong trò chơi Thiên Tai Tận Thế, tổ đội có giới hạn trên một đội nhiều nhất là 50 người, nhiều hơn thì phải lập tổ đội khác.

Phía bắc có quá nhiều người chơi rải rác, bởi vì quy mô bị hạn chế, họ vẫn không tổ đội. Đều là mỗi người đánh nhau, dựa vào kỹ thuật để tránh ngộ thương.

Vân Lăng không muốn can thiệt, nhưng mắt thấy người chơi phía bắc sắp dùng sức một mình tiêu hao lượng máu của vòng phòng hộ, cô không thể mặc kệ.

Trong trường hợp bình thường, sửa chữa tự nhiên có thể đảm bào rằng lá chắn không bị hư hỏng. Khi trận chiến khốc liệt, phải chi tiêu đồng xu để tăng tốc độ sửa chữa.

Có tiền giữ lại nâng cấp tòa nhà không thơm sao? Cần kiệm giữ nhà mới có thể sớm nâng cấp lãnh thổ lên "Thành phố".

Các cung tiễn thủ: "..."

Trong lúc nhất thời, người chơi từ xa phía bắc ai nấy đều gặp nguy hiểm.

Bọn họ liên tục gửi yêu cầu tổ đội, hy vọng cùng chiến sĩ thành lập một đội. Cứ như vậy cho dù sai lầm, đồng đôi có thể miễn trừ tổn thương, cũng sẽ không có vẻ tự mình cố ý bất lương.

Không bao lâu, người chơi phía bắc tạo thành một số đoàn đội, phân biệt rõ ràng, đánh quái hài hòa.

"Sớm như vậy thì tốt biết bao?" Thấy cục diện được không chế, Vân Lăng yên tâm rời đi.

Người chơi phía bắc tràn đầy nước mắt: "Đây có tính là vũ lực uy hϊếp hay không?"

"Người chơi cao cấp đứng ra quản lý rất tốt." Một người phản bác: "Sau khi thấy bọn họ lên tiếng, không phải đánh quái có trật tự hơn nhiều sao?"

Lúc trước lộn xộn tranh giành, tốc độ dọn quái siêu chậm không nói, lượng máu của vòng phòng hộ còn "Ầm ầm" rơi xuống.

Vạn nhất vòng phòng hộ vỡ vụn, người chơi toàn lãnh địa đều sẽ xui xẻo theo. Nói nghiêm trọng một chút, nếu khu an toàn bị công phá, bọn họ đi đâu tìm thị trấn Lăng Vân thứ hai?

Cho nên gϊếŧ gà dọa khỉ là cách tốt nhất.

Bất kỳ hạnh động nào có thể ảnh hưởng đến an ninh lãnh thổ nên đóng đinh vào cột ô nhục.

Những người khác ngẫm lại thấy cũng đúng, tâm lý kháng cự dần dần biến mất.

**

"Đại nhân, ngài không sao chứ?" Mục Sư Giáp vội vàng tiến lên hỏi, giọng nói áp lực cực thấp.

"Ta không sao." Vân Lăng hồn nhiên không thèm để ý: "Chỉ một mình anh ta, muốn gϊếŧ ta còn kém xa."

Nghe vậy, Mục Sư Giáp thoáng an tâm. Bất quá vẫn là bỏ lại kỹ năng hồi phục, hỗ trợ thêm máu.

"Tiết kiệm pháp lực một chút, đợi lát nữa còn phải thêm máu cho những người khác." Vân Lăng khuyên can.

Mục Sư Giáp đành phải từ bỏ.

Xạ Thủ Giáp đến gần, vẻ mặt không vui: "Nhân tâm ác độc, đầu óc cũng không dễ sử dụng."

"Toàn bộ cung thủ đứng trong lãnh địa sẽ không có quân địch công kích. Bị công kích ngược lại làm bị thương, không phải anh ta ra tay đánh lén còn có thể là ai?"

"Ngộ thương đại nhân, lại không chủ động xin lỗi, còn trốn vào trong đám người, muốn lừa gạt qua cửa!"

Nhìn bộ dáng Xạ Thủ Giáp hận không thể hồi sinh người đánh lén, sau đó lại gϊếŧ chết một lần nữa.

Bị NPC dốc hết toàn lực bảo vệ, trong lòng Vân Lăng ấm áp: "Cư dân nhiều hơn, người nào cũng có. Một khi vi phạm, đuổi ra ngoài là tốt, không cần quá quan tâm."

Trải qua một vòng sàng lọc, cuối cùng còn lại đều là người tốt, như vậy là đủ rồi.

Xạ Thủ Giáp nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến đổi: "Phía bắc như vậy, phương hướng khác có thể hay không cũng..."

Vân Lăng thầm nói trong lòng, ai biết được? Biết người biết mặt không biết lòng, thường thường vào thời điểm nguy cấp mới có thể thấy rõ bản tính của một người.

Cô trầm ngâm một lát, thấp giọng nói: "Vệ binh toàn bộ phân tán ra, bốn phương hướng đông tây nam bắc đều phải phái người giám sát. Nếu ai đó ra tay với cư dân, hãy báo cáo cho ta kịp thời."

"Vâng." Xạ Thủ Giáp và Mục Sư Giáp trịnh trọng đáp ứng.

Thấy trời đã tối, Vân Lăng phất tay bảo NPC trở về làm việc. Mà chính cô thì sải bước đi về phía chợ đêm.

**

Đêm khuya.

Người chơi chủ yếu trở về nhà nghỉ ngơi, chỉ để lại một số người làm nhiệm vụ. Tần suất công kích quái vật trở nên thấp hơn, thỉnh thoảng có hơn mười con xông tới.

Phía bắc.

Thanh niên cao gầy nhìn đồng đội, trong ánh mắt tràn ngập vẻ hoài nghi: "Như vậy được không?"

Mập mạp ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Tôi khi nào đã hãm hại cậu?"

Thanh niên cao gầy ở trong lòng yên lặng trả lời, không có, nhưng mỗi lần làm chuyện thoạt nhìn đều không đáng tin cậy....

"Cậu sẽ làm gì?" Anh ta hỏi một lần nữa.

Mập mạp tự tin nói: "Tôi đã thiết lập bẫy xung quanh lãnh địa! Chỉ cần quái vật giẫm trúng, sẽ bị bẫy tại chỗ không thể nhúc nhích được."

Thanh niên gầy gò đầu tiên sửng sốt, rất nhanh phản ứng lại: "Là kỹ năng cấp A mà nhặt được trong trò chơi lúc đầu? Không phải cậu nói ngoại trừ đẳng cấp cao thì không có tác dụng gì?"

Mập mạp bị nói mặt già đỏ lên. Anh ta ho nhẹ một tiếng, giải thích: "Ra ngoài săn bắn là không có tác dụng, bên ngoài lớn như vậy, ai biết phải đặt bẫy ở đâu?"

"Chiến đấu và phòng thủ trong lãnh địa thì khác, quái vật nhất định là từ bên ngoài tiếp cận lãnh địa."

"Chỉ cần đặt bẫy ma pháp trên con đường tất phải đi qua, đến lúc đó chúng nó giẫm trúng, không thể di chuyển, còn không phải tùy ý chúng ta công kích sao?"

Bẫy ma pháp bày trên mặt đất, tiểu quái thật sự sẽ ngây ngốc sững sờ đi về phía trước? Thanh niên gầy gò rất hoài nghi.

Anh ta sẽ không đưa ra ý kiến cho đến khi kế hoạch không được thực hiện trơn tru.

"Nhất định có thể làm được! Đi mà xem." Mập mạp tự tin mười phần.

Chờ rồi chờ, đợi rồi đợi, người chơi trực ban chờ đến buồn ngủ, hận không thể thuận thế ngã xuống mà tiến vào mộng đẹp.

Đúng lúc này, mập mạp khẽ quát một tiếng: "Tới đây!"

Người chơi buồn ngủ đột nhiên lấy lại tinh thần.

Từ xa nhìn lại, chỉ thấy hơn ba mươi đầu trâu đang đi về phía lãnh địa.

Chúng nó mọc sừng, dáng người khôi nhô, hoặc mang theo rìu, hoặc cầm lang nha bổng, thoạt nhìn hung mãnh dị thường.

"Còn có thể được không?" Thanh niên gầy gò nuốt nước miếng, có chút không đủ sức lực.

Mập mạp: "Kế hoạch là khả thi, hai chúng ta có được hay không thì không biết."

Thanh niên gầy gò: "...."

Trong lúc nói, pháp sư ra tay trước.

Trong nháy mắt, chỉ thấy ngọn lửa đầy trời hướng quân đội đầu trâu ném tới, cũng không biết bao nhiêu người ra tay, tổng cộng đập bao nhiêu kỹ năng.

Ánh lửa chiếu rọi, một phần da trần của nhân đầu ngưu trở nên đen, phóng to, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

"Như vậy cũng không chết?" Một pháp sư khϊếp sợ: "Những quái này phòng ngự rất cao."

"Kệ nó đi! Cùng nhau hành động!" Nói xong, cung thủ cùng nhau bắn.

Nhân đầu ngưu -3, hơn ba mươi con còn lại tiếp tục tiến về phía lãnh địa.

"Mẹ kiếp! Sao lại khó chơi như vậy?" Một chiến sĩ lo lắng: "Nếu không đánh thức những người khác, chỉ dựa vào chúng ta hình như không thể giải quyết được."

Mục sư bên cạnh không đồng ý: "Buổi tối đánh thức bọn họ dậy, ngày mai ban ngày làm sao bây giờ? Dù sao cũng phải thay phiên nhau nghỉ ngơi, thay phiên nhau đánh quái."

"Nếu không gọi bọn họ tới hỗ trợ, lãnh địa có thể không chống đỡ được tới ngày mai." Người lính chân thành nói.

Mục sư: "..."

Bí ẩn là hợp lý.

Hai người còn chưa thương thảo ra kết quả, bên ngoài bất thình lình truyền đến tiếng "Bốp, bốp, bốp".

Theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy ngưu đầu nhân đầu ngưu ngừng bước chân, đứng ở ngoài lãnh địa cách đó không xa, không nhúc nhích.

Mập mạp mừng rỡ: "Chúng nó giẫm trúng bẫy ma pháp tôi bố trí!!"

Nhìn bóng dáng rậm rạp, cường tráng, thanh niên gầy gò pháp sầu: "Nhiều con như vậy, chúng ta đối phó thế nào? Tùy tiện ra tay, người khác có thể cho rằng chúng ta cướp quá hay không?"

Mập mạp khó có khi nghẹn lời.

Đang lúc hai người mắt to trợn trừng mắt nhỏ, những người chơi còn lại vui mừng không xiết. Nói thì chậm làm thì nhanh, lại một đợt mũi tên, pháp thuật công kích rơi vào trên người nhân đầu ngưu, số lượng quân địch lúc này là -6.

"Người anh em! Trâu bò!" Một gã chiến sĩ cao hứng vỗ thẳng bả vai mập mạp: "Nếu không phải ngươi khống chế bọn họ, nếu muốn đánh thắng phỏng chừng phải tốn một phen tay chân."

Mập mạp: "..."

Dù có trâu bò, quái cũng không phải do anh ta gϊếŧ.

Anh ta thật vất vả bố trí bẫy ma phấp!!

Mập mạp bi phẫn muốn chết, lại nghe chiến sĩ tiếp tục nói: "Chờ trận này đánh xong, ngươi đại khái có thể phân ra không ít chiến lời phẩm. Kỹ năng này là gì? Tại sao nó hoạt động tốt như vậy?"

Trên mặt chiến dĩ tràn đầy hâm mộ, ước gì người có kỹ năng ma thuật như vật chính là mình.

"Quái vật không phải do tự tay ta đánh chết, cũng có thể phân chia chiến lợi phẩm sao?" Mập mạp sửng sốt.

"Có thể, sao lại không?" Chiến sĩ nói một cách đương nhiên: "Mọi người hợp tác với nhau đánh địch, dựa theo độ cống hiến chia đều chiến lợi phẩm, tuyệt đối không bạc đãi mỗi một vị công thần."

Nói xong, anh ta hạ thấp giọng, nhỏ giọng nói: "Người chơi cao cấp có kênh thu được quyển trục đặc thù. Nếu có ai lén lúc đánh lén người của mình sẽ bị trục xuất khỏi lãnh địa, vĩnh viễn cấm vào. Ai dám mạo hiểm để bị trục xuất đây? Không cần mạng nữa sao!"

Mập mạp thầm nghĩ, khó trách.

"Bị trục xuất khỏi lãnh thổ có nghĩa là gì? Anh có thể cho tôi biết cho tiết hơn không?"

Nếu không cần chính mình tự tay đánh chết cũng có thể đạt được vật phẩm rơi xuống, anh ta đơn giản không vội vàng đánh quái, ngược lại tìm hiểu tin tức.

Chiến sĩ nhìn một đám nhân đầu ngưu, trong lòng trống rỗng, muốn chờ đi ra ngoài một lần nữa. Thấy mập mạp hỏi, anh ta liền giải thích đơn giản: "Lúc trước người chơi tự mình chiến đấu, khu bắc lộn xộn một đám, lượng máu vòng phòng hộ tuột rất nhanh. Có người chơi cao cấp nhìn không nổi, lập tức đi tới, lập quy củ cho mọi người..."

Mập mạp thỉnh thoảng phát ra một tiếng thán phục, thể hiện sự rung động trong lòng.

Thanh niên gầy gò đứng ở phụ cận, trong lòng cảm thán muôn vàn. Mập mạp sau khi học được kỹ năng cấp A "Bẫy ma pháp", một lần hối hận, nói thứ này không có đẳng cấp, thực tế không có tác dụng, chiếm dụng kỹ năng vô ích.

Ai có thể nghĩ rằng, trò chơi hơn một trăm ngày sau đó, trong hoàn cảnh cụ thể, "Bẫy ma pháp" đã lập công lớn?

Chỉ có thể nói, thế sự khó lường.