Kẽo kẹt!
Đi kèm với một tiếng vang nhỏ, cửa phòng lập tức bị đẩy ra.
Trong nhất thời, tro bụi dày đặc chồng chất lâu năm lập tức ập đến trước mặt.
Linh khí trên người Lâm Lăng tràn ra, trực tiếp đánh tan tro bụi xung quanh, trên người hắn vẫn không dính một hạt bụi.
Căn nhà đá này có ba phòng một sảnh, bố trí tương đối đơn sơ, trong nhà còn có một chiếc giường đá, có thể nhìn thấy mạng nhện giăng đầy trên đó.
Nhìn hoàn cảnh này thì hình như là ký túc xá của những đệ tử hậu bối của thế lực viễn cổ.
Lâm Lăng nhìn quét qua một lượt, xác định không có khác thường gì lập tức đi vào một gian phòng ngủ gần nhất.
Cùng lúc đó, Kinh Kha cũng được Lâm Lăng triệu hồi ra, ẩn núp ở góc âm u nào đó trong phòng, nếu có người xông vào thì nó có thể lập tức ngăn chặn!
Lấy chiến lực của Kinh Kha, Lâm Lăng cũng không cần băn khoăn về quá trình ẩn nấp tu luyện của mình. Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên giường đá, lấy ra Linh Nguyên Quả ngàn năm trong nhẫn không gian.
Linh quả cực phẩm này ẩn chứa sức mạnh căn nguyên của đại đạo thiên địa, nếu là ở bên ngoài thì nhất định sẽ khiến rất nhiều thế lực đỏ mắt ganh ghét, chỉ sợ cả học viện Thiên Diễn cũng không lấy ra được.
Sau khi đánh giá một hồi, Lâm Lăng trực tiếp cắn một ngụm thịt quả.
Vào miệng chua ngọt, mềm mại nhiều nước, giống như linh khí hoá lỏng, chảy vào khoang miệng thì tràn ra một luồng dao động năng lượng nồng đậm cực đoan, ùa thẳng từ cổ họng xuống dạ dày.
Trong nhất thời, Lâm Lăng cảm thấy toàn thân như được luồng năng lượng này tẩy rửa. Cả người đột nhiên trở nên tỉnh táo sảng khoái, gân mạch, mạch máu, xương cốt thậm chí tất cả tế bào trong cơ thể đều run lên nhè nhẹ, tham lam hấp thu năng lượng trong Linh Nguyên Quả.
Trong tình huống bình thường, đa số bảo vật thiên địa và đan dược đều tồn tại tạp chất hoặc nhiều hoặc ít.
Nhưng năng lượng của Linh Nguyên Quả này không chỉ nồng đậm, hơn nữa còn cực kỳ tinh khiết, quá trình hấp thu không cần luyện hóa gì cũng có thể trực tiếp cắn nuốt.
“Linh Nguyên Quả ngàn năm quả nhiên là cực phẩm!” Ánh mắt Lâm Lăng chớp động, nhịn không được phát ra một tiếng tán thưởng.
Sau đó hắn mở to miệng, cắn hai ba cái đã nuốt trọn Nguyên Quả vào bụng.
Oanh ——!
Chỉ thoáng chốc, Lâm Lăng cảm nhận được một luồng năng lượng mênh mông cực đoan giống như thủy triều đi dọc theo dạ dày tràn vào kinh mạch mạch máu, điên cuồng chảy khắp cơ thể!
Năng lượng khổng lồ tràn ngập toàn thân, Lâm Lăng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, nhưng không hề đau đớn, cảm giác này giống như ăn quá no.
Bởi vì năng lượng thật sự quá nhiều, lỗ chân lông cả người hắn bắt đầu thẩm thấu ra một chút linh khí. Nhận thấy điểm này, Lâm Lăng lập tức đóng lỗ chân lông toàn thân lại, tránh để linh khí tràn ra ngoài.
Những linh khí chảy ra đều là năng lượng quý giá ẩn chứa trong Linh Nguyên Quả, mỗi một luồng đều được dựng dục cả ngàn năm, nếu lãng phí thì quá đáng tiếc!
So với các loại bảo vật thiên địa hoặc là đan dược tẩy gân phạt tủy, năng lượng của Linh Nguyên Quả ôn hòa hơn rất nhiều.
Sau khi phong bế lỗ chân lông toàn thân, Lâm Lăng cũng không trì hoãn nữa, hắn lập tức vận chuyển công pháp Thôn Phệ Tinh Không, lôi kéo những năng lượng linh nguyên đó trào dâng trong cơ thể, đồng thời hấp thu với tốc độ đều đều.
Lúc này màn đêm đã buông xuống, Lâm Lăng ngồi xếp bằng trên giường đá, dao động khí tức trên người không ngừng tăng trưởng.
Có lẽ năng lượng trong cơ thể quá dư thừa nên làn da của hắn tỏa ra vầng sáng màu xanh biếc trong suốt. Dáng vẻ này nhìn cực kỳ quỷ dị trong màn đêm đen nhánh.
Lúc này hắn đang trong thời khắc mấu chốt. Nếu như gián đoạn giữa chừng thì rất có khả năng quá trình mượn năng lượng của Linh Nguyên Quả để đánh sâu vào linh mạch thứ tám sẽ như công dã tràng.
...
“Thật đen đủi, bận rộn không công một ngày, bảo vật đều bị người khác nhanh chân giành trước!”
“Đúng vậy, nếu không phải thực lực không bằng chúng thì ta đã trực tiếp cướp lấy, thật là con mẹ nó!!”
Đúng lúc này, cách căn nhà đá không xa, hai bóng người hùng hùng hổ hổ đi tới. Trùng hợp là hướng bọn họ đang đi đến chính là khu ký túc xá của Lâm Lăng.
Nhìn trang phục của hai người này thì biết ngay là viện sinh của học viện Kiếm Vân thuộc về đế quốc Tinh Vũ.
Bởi vì tìm nửa ngày mà chỉ lấy được một vài thứ lông gà vỏ tỏi, thấy người khác thu hoạch được nhiều, lúc này họ đang cực kỳ buồn bực và ghen ghét.
“Ở tầng cao nhất tháp cổ trước đó, nhất định thằng nhãi của học viện Thiên Diễn đã nhặt được của hời, cũng không biết là cái gì?” Người nói chuyện có vóc dáng khá lùn, đôi mắt rất nhỏ, lộ ra cảm giác gian xảo.
“Cho dù biết thì thế nào, có thể gϊếŧ chết hai người dự thi của học viện Võ Lăng thì thực lực tuyệt đối không yếu.” Người đàn ông đầu húi cua bên cạnh lắc đầu thở dài và nói.
Vẻ mặt này như thể rất hâm mộ những người dự thi khác cùng một độ tuổi mà lại có thiên phú võ đạo vượt xa bọn họ.
“Không tận mắt nhìn thấy thì rất khó nói có phải bị hắn xử lý hay không.” Thanh niên thấp bé lại không đồng ý, cười lạnh và nói: “Nói không chừng là hai tên kia của học viện Võ Lăng tranh đoạt bảo vật nên nội chiến, gϊếŧ hại lẫn nhau, cuối cùng bị thằng nhãi kia nhặt của hời.”
Nghe vậy, người đàn ông đầu húi cua im lặng, cũng không phản bác đối phương. Hiển nhiên hắn ta cũng cảm thấy phân tích này khá có lý, dù sao hai võ giả cấp 8 liên thủ thì thực lực rất mạnh, muốn cùng gϊếŧ chết bọn họ thì trừ phi là cường giả đạt tới tu vi cấp 9.
Lúc đó Lâm Lăng thu khí tức trên người lại, nhưng hắn ta cảm thấy nhiều nhất cũng chỉ đến cấp 7, căn bản không có khả năng gϊếŧ cả hai người kia cùng một lúc.
Bởi vì cảnh tượng hai người dự thi của học viện Võ Lăng chết thảm quá chấn động nên cũng không ai phỏng đoán quá nhiều. Hiện giờ thanh niên thấp bé vừa nói như vậy, hắn ta cẩn thận suy ngẫm cũng cảm thấy khó tin!
“Nếu để ta gặp lại thằng nhãi kia của học viện Thiên Diễn, tuyệt đối phải thăm dò thực lực thật sự của hắn!” Trong mắt thanh niên thấp bé dâng trào sự lạnh giá, hừ lạnh và nói.
“Thôi bỏ đi, dù là giả thì ngươi cho rằng còn có thể gặp được? Có lẽ hắn đã sớm ôm bảo vật chạy mất dạng rồi.” Người đàn ông đầu húi cua cười nhạo một tiếng, cố ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ thanh niên thấp bé.
Nhưng thanh niên thấp bé lại không phản ứng, bởi vì lúc này hắn ta đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một căn nhà đá phía bên phải. Chỉ thấy trên khe tường của căn nhà có ánh sáng mơ hồ chớp động.
Thanh niên thấp bé rùng mình, vội vàng nói: “Tạm thời đừng nhiều lời, ngươi mau xem bên kia.”
Nghe vậy, tên đầu húi cua đưa mắt nhìn theo hướng thanh niên thấp bé chỉ. Hắn ta lập tức phát hiện trên khe tường thẩm thấu ra một tia sáng.
Hai người đều cảm thấy nghi ngờ, dù sao hiện tại đang trong đêm tối, mà trong nhà đá lại có ánh sáng tỏa ra, hiển nhiên có gì đó không tầm thường.
Chẳng lẽ bên trong có bảo vật?!
Bọn họ liếc nhau, trong lòng đều xuất hiện cùng một suy nghĩ, trên mặt lập tức hiện ra sự tham lam.
“Đi, qua xem là cái gì.” Thanh niên thấp bé tập trung nhìn lại, sau đó dẫn đầu đi đến nhà đá.
Người đàn ông đầu húi cua lập tức theo sát phía sau. Khi đi đến vách tường, hai người lặng lẽ áp sát vào cái khe, đưa mắt nhìn vào bên trong.
Chỉ thấy trên giường đá có một bóng người đang yên lặng ngồi xếp bằng, cả người tỏa ra một vầng sáng màu xanh biếc nhàn nhạt.
“Thì ra là hắn!” Khi nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Lăng, trong mắt thanh niên thấp bé hiện lên một tia kinh ngạc.
Thật là ‘Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công’!
Ánh mắt hắn ta xuyên qua cái khe trên tường, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng đang tu luyện, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một ý cười lạnh lẽo.