Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 237: Huynh đệ tề tựu

“Lữ Dương!”

Thấy rõ người này, ánh mắt của những người luyện khí sư ngay tức khắc hơi trầm xuống. Hiển nhiên là không xa lạ gì với thân phận của người đàn ông trẻ tuổi trước mặt.

“Lữ thiếu gia, đây là phòng luyện khí, ngươi không thể tự tiện xông vào.”

Lúc này, một học trò mặc kệ sự ngăn lại của người đàn ông đầu hói, sắc mặt đỏ au đi về phía cửa. Khi thấy Lữ Dương đã tiến vào hẳn phòng luyện khí, người đàn ông đầu hói kia cũng không ngăn lại nữa. Bàn tay to của hắn hơi nới ra, theo sự áp chế năng lượng, bước chân của người học trò lập tức lảo đảo, ngã quăng ra, bổ nhào về phía trước. Người đàn ông đầu hói khinh thường nhìn tên học trò kia một cái, chợt cung kính đứng sau lưng Lữ Dương.

“Thằng nhãi Lữ gia kia, ngươi rốt cuộc là có hiểu quy củ hay không!”

Ánh mắt Triệu Côn hơi trầm xuống, tức giận nói: “Nơi này là Linh Bảo Các của ta, không phải là học viện Võ Lăng của các người!”

Đối với tiếng gầm đó, Lữ Dương lại không hề để ý. Hắn ta hơi mỉm cười, ngữ khí không có thành ý nói: “Xin lỗi, vừa rồi ở bên ngoài cảm ứng được nơi này có năng lượng dao động.”

“Bởi vì tò mò, cho nên nhịn không được tự tiện tiến vào quan sát một chút, vẫn mong Triệu đại sư đừng trách ta.”

Nghe vậy, Triệu Côn hừ lạnh một tiếng. Đối với lời nói có lệ của Lữ Dương, trong lòng ông vẫn khó tiêu hóa nổi. Nếu không phải phụ thân của tên này là sư phụ của học viện Võ Lăng, do thân phận có chút đặc thù, nếu không tên này đã sớm bị Triệu Côn dùng một chưởng lôi đình đánh bay ra ngoài rồi.

Khóe miệng Lữ Dương hơi có ý cười, ánh mắt nhìn về phía trường thương Tử Trúc trong tay ông.

“Một cây thương tốt!”

Hắn cẩn thận đánh giá, sâu trong ánh mắt hắn dâng lên một sự tham lam nóng rực lần thứ hai.

“Triệu đại sư, xin hỏi thương này, là binh khí mới người vừa đúc sao.”

Ánh mắt Lữ Dương chớp động, tò mò hỏi.

Vừa nghe thấy câu chuyện chuyển về đề tài trường thương Tử Trúc, tâm tình của Triệu Côn, rõ ràng hòa hoãn đi chút ít.

“Không sai, đây đúng là tác phẩm kiệt xuất nhất của lão phu những năm gần đây.”

Triệu Côn gật đầu, tay nắm trường thương Tử Trúc, càng thấy vừa lòng.

“Nếu đã như vậy, đúng lúc hai ngày tới có cuộc thi Bách Viện, ta đây đang thiếu một cây trường thương thuận tay đó.”

Lông mày Lữ Dương cong lên vẻ mặt tự tin mỉm cười nói: “Nếu như Triệu đại sư có thể bán cây thương này cho ta, đến lúc đó ở trong cuộc thi ta có thể khiến cho bảo khí này được dùng một cách rực rỡ nhất!”

Nghe vậy, sắc mặt Triệu Côn hơi trầm xuống, sao ông lại không nhìn ra tên Lữ Dương này đã nhìn chúng trường thương rồi chứ!

“Thật ngại quá, đây là binh khí đã có chủ nhân rồi, lão phu chỉ là luyện đúc thay mà thôi.”

Triệu Côn trầm cười một tiếng, không chút khách khí lập tức cự tuyệt.

“Vậy sao?!”

Sắc mặt Lữ Dương hơi giật mình, lúc đang muốn hỏi là ai, thì một thân hình trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện ở cánh cửa. Người này không thể nghi ngờ, chính là Lâm Lăng.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhìn thấy bên trong hỗn loạn vô cùng, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một sự kinh ngạc.

“Trường thương của ngươi, ta đã luyện thành rồi, ngươi thử xem xem có yêu cầu cải tiến gì thêm không?”

Ánh mắt Triệu Côn nhìn về phía Lâm Lăng, đồng thời vừa nói chuyện vừa giơ tay, ném cây thương về phía Lâm Lăng theo hình vòng cung.

Lữ Dương ra hiệu cho người đàn ông đầu hói sau lưng, người kia lập tức hiểu ý, nhảy lên dơ bàn tay to lớn chụp lấy trường thương Tử Trúc.

Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống. Ngay lập tức tay phải hắn thò ra, đột nhiên thi triển công pháp Thôn Phệ Tinh Không, chưởng sương đen nồng đậm lập tức lan tỏa.

Uỳnh——!

Thoáng sau đó, trên không của đại sảnh, chợt hiện một hố đen lớn. Trường thương Tử Trúc kia, trong nháy mắt bị hút vào trong. Ngay sau đó xuất hiện trong tay Lâm Lăng, nổi lên tia điện lập lòe.

“Hử?”

Người đàn ông đầu hói, tay cầm không khí, không khỏi ngạc nhiên thành tiếng. Rồi cơ thể hắn hạ xuống, quay đầu nhìn về phía Lâm Lăng, cảm thấy ngạc nhiên đối với võ học kỳ lạ này của hắn.

“Võ học hắc ám hệ, Thôn Phệ Tinh Không.”

Nhìn thấy Lâm Lăng thi triển công pháp, sắc mặt Lữ Dương tức khắc hơi giật giật, không khỏi liếc mắt nhìn Lâm Lăng một cái.

“Thì ra là viện sinh của học viện Thiên Diễn.”

Lúc nhìn thấy cách ăn mặc của Lâm Lăng, khóe miệng Lữ Dương nổi nên ý cười nghiền ngẫm.

“Ta nhớ cuộc thi Bách Viện lần trước, tất cả người dự thi của học viện các ngươi, đều bị người của học viện Võ Lăng chúng ta đánh bại.”

Nghe vậy, vẻ mặt Lâm Lăng bình tĩnh, cũng không nói gì. Lại không ngờ tới, cuộc thi Bách Viện lần trước, thành tích của học viện Thiên Diễn bọn họ lại thảm hại như vậy!

“Cái này gọi là, sân thi đấu như là chiến trường, hai học viện cạnh tranh cũng không có tư thù riêng.”

Lữ Dương nhìn Lâm Lăng trước mắt, cười như không cười nói: “Vị viện hữu này, nếu ngươi đồng ý nhượng lại cho ta, Lữ Dương ta lấy nhân cách đảm bảo, chắc chắn cho ngươi một cái giá vừa ý!”

Đối với lời này, Lâm Lăng thờ ơ, làm như sớm có đoán trước đối phương sẽ nói như vậy, nhàn nhạt nói: “Không.”

Nụ cười trên mặt Lữ Dương cứng đờ, hai mắt hắn híp lại, giống như con rắn độc, âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lâm Lăng: “Thêm bạn bớt thù thôi, nếu như hôm nay ngươi có thể nể mặt ta, thì sau này ở thành phố Võ Lăng này, bảo đảm ngươi thuận lợi thoải mái”.

Nghe thấy vậy, Lâm Lăng vẫn không dao động như cũ.

“Bằng hữu của ta rất nhiều, không thiếu một người như ngươi.”

Lâm Lăng hiển nhiên là không có ấn tượng tốt gì với người trước mặt, khẩu khí cũng không có nể nang gì đối phương.

“Làm càn!”

Trả lời như vậy, không nghi ngờ là đang chọc giận người đàn ông đầu hói kia. Hắn ta nhanh chóng tiến lên, trừng mắt nhìn Lâm Lăng, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, thiếu gia nhà ta có thể để mắt tới đồ vật của ngươi, thì đó là vinh hạnh của ngươi, đừng có mà không biết tốt xấu!”

“Ta thật muốn xem xem, ai dám không biết tốt xấu với lão đại ta đây!”

Đúng lúc này, một âm thanh cười lạnh đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, chỗ cửa phòng luyện khí, không biết từ lúc nào, đã có ba thanh niên đang đứng. Ba người này, đều mặc viện phục của học viện Thiên Diễn. Đó là Tần Vũ, Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc. Bọn họ giờ phút này, ánh mắt đều lạnh băng nhìn về phía người đàn ông đầu hói kia.

Vừa rồi ở trên phố, cảm nhận được sự dao động linh lực ở Linh Bảo Các, xuất phát từ sự tò mò, ba người cũng tìm đến hơi thở năng lượng kia tìm đến nơi này. Không ngờ rằng có thể gặp được Lâm Lăng, nhưng vốn tâm tình đang vui sướиɠ, lại thấy lão đại bên trong đang bị người khác uy hϊếp, trong nháy mắt bọn họ lập tức phẫn nộ.

“Lão nhị.”

Nghe thấy đằng sau truyền đến âm thanh quen thuộc, sắc mặt Lâm Lăng hơi giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại.

“Sao các ngươi lại ở đây?”

Nhìn Tần Vũ bọn họ, trên khuôn mặt vốn bình thản của Lâm Lăng, rốt cuộc dâng lên một nụ cười.

“Lão đại! Chúng ta cuối cùng cũng tìm được huynh!!”

Giọng nói vừa dứt, ba người Cổ Vân Nhạc bọn họ dường như không hẹn mà cùng nhau bước nhanh đến phía Lâm Lăng. Từ lần trước rời khỏi học viện Thiên Diễn, bốn huynh đệ bọn họ đã xa nhau nửa năm rồi. Hiện giờ gặp lại, không chỉ không có sự xa lạ, ngược lại còn cảm thấy vui mừng hơn.

“Lão đại à, tên kia vừa nói năng lỗ mãng có cần ta giáo huấn hắn một chút không?”

Trong mắt Tần Vũ lành lạnh kích động, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía tên đầu hói, dò hỏi.

“Không sai, vừa lúc ta cũng muốn khởi động gân cốt.”

Bên cạnh, Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc, cũng đều xoa tay hằm hè, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm đối phương.