Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 202: Khai trương hắc điếm

“Bọn họ mở cửa thành rồi, mau chóng đi theo lãnh chủ đại nhân đi!”

Nhìn thấy cảnh của thành mở ra, ánh mắt Cuồng Thiết chớp động, dẫn đầu 3000 chiến sĩ Cuồng, mãnh liệt như nước chảy vội đến dưới tường thành.

Bây giờ Lâm Lăng đã trở thành tâm phúc của nhóm chiến sĩ Cuồng này rồi, chỉ cần nơi nào có hắn, bọn họ không sợ gì cả!

“Chiến sĩ Cuồng quả nhiên cường tráng như trong lời đồn, người nào cũng cao to.”

Nhìn chỗ cửa thành, đông đảo chiến sĩ Cuồng tộc tụ tập tại đó, nhóm binh phòng thủ của thành phố đều không nhịn được thầm nuốt một ngụm nước miếng.

Nếu dưới tình huống tương đồng về cảnh giới tu võ, đơn giản một đấu một, thì hoàn toàn không phải là đối thủ của họ.

“Lãnh chủ đại nhân, nửa đêm, sao ngài lại đột nhiên mang về nhiều chiến sĩ Cuồng như vậy ạ?”

Trong lòng Bạch Lân vô cùng kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lâm Lăng, giọng nói cung kính dò hỏi.

Khóe miệng Lâm Lăng khẽ cong lên, cười nhạt nói: “Sau này, Cuồng tộc chính là đồng bọn của thành phố Hỗn Loạn chúng ta, cùng nhau xây dựng thành trì.”

“Đồng….Đồng bọn á?!”

Nghe được lời này, đám người Bạch Lân cùng La Hán đều cảm thấy khϊếp sợ.

Vẻ mặt bọn họ ngạc nhiên nhìn chằm chằm Lâm Lăng, hiển nhiên đối với quyết sách của vị lãnh chủ này có chút không tán đồng.

Nhưng hình tượng của Lâm Lăng trong cảm nhận của bọn hộ luôn lãnh khốc vô tình, lúc này mặc dù không muốn, cũng không dám nhiều lời.

“Chủ nhân, ngươi có biết, chứng bệnh của chiến sĩ Cuồng tộc không?”

Bạch Lân thử hỏi, tính toán lấy điều này mở đường khuyên nhủ.

Hắn hiện giờ là tổng quản của thành phố, công việc vốn đã bận rộn, nếu như lại thu nhận đám chiến sĩ Cuồng này, không nghi ngờ là sẽ có thêm nhiều phiền toái.

“Ta biết.”

Lâm Lăng đương nhiên hiểu rõ ràng ý tứ của Bạch Lân.

Vừa nói, ánh mắt hắn vừa chuyển hướng về phía đám Cuồng Thiết, nói: “Thể hiện cho mọi người xem một chút đi.”

“Vâng, thưa lãnh chủ.”

Giọng nói vừa dứt, Cuồng Thiết cùng đông đảo chiến sĩ Cuồng, giống như trong thời gian chốc lát, cuồng hóa tập thể.

Rầm——!

Mấy ngàn chiến sĩ Cuồng đồng thời cùng cuồng hóa, sự dao động năng lượng cuồng bạo kia, tức khắc giống như là núi lửa, ẩn chứa hơi thở ngang tàng, cường ngạnh thổi đến.

“Bọn họ.....Cuồng hóa rồi!”

“Chuẩn bị cung tên!!!”

Nhìn thấy một màn như vậy, đám người Bạch Lân cùng La Hán, đồng tử trong mắt bỗng nhiên co rút lại, lập tức quát lớn.

Binh lính trên tường thành, thần sắc căng thẳng, vội vàng nắm lấy hung khí trong tay.

Kẽo kẹt!

Đồng thời, ngay cả cổng thành vốn đang mở, cũng nhanh chóng đóng lại!

Cái thái độ kinh khủng khi gặp địch mạnh như vậy, không khó để nhìn ra, trong lòng họ có ấn tượng kiêng kị đến mức nào với chiến sĩ Cuồng.

Nhưng tiếp sau đó, cảnh tượng hỗn loạn như trong tưởng tượng của mọi người lại không xảy ra.

Chỉ thấy mấy ngàn chiến sĩ Cuồng, sắc mặt vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ, trên người toát ra một hơi thở cuồng bạo, nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm trí của bọn họ.

“Điều này….”

Thấy thế, Bạch Lân bọn họ tức khắc ngây ngẩn cả người, khó có thể tin một màn trước mắt.

Ai cũng biết, chiến sĩ Cuồng tộc một khi cuồng hóa, tựa như mãnh thú sổ lổng, công kích khắp nơi như kẻ điên, hơn nữa còn chẳng thèm phân biệt địch hay ta.

Nhưng hiện tại, đám chiến sĩ Cuồng này không chỉ không bị điên, thần thái ngược lại còn vô cùng bình tĩnh xếp hàng, lộ ra khí thế to lớn vô cùng ngay ngắn trật tự.

Điều này rốt cuộc là sao vậy?!

Đối với điều này, mọi người không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Bạch Lân trước nay luôn hành sự cẩn trọng, lập tức hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lăng đang đứng.

Mơ hồ nhìn ra, chiến sĩ Cuồng có thể có được như vậy, khả năng lớn là do chủ nhân làm.

Chẳng lẽ chủ nhân đã thi triển bí thuật nào đó, trị được hết tất cả chiến sĩ Cuồng này sao?

Đồng thời thu nhận họ luôn?

Nghĩ vậy, trong mắt Bạch Lân hiện lên một sự bừng tỉnh.

Đối với vị chủ nhân thần bí này, trong lòng hắn ta càng thêm kính nể.

“Truyền lệnh xuống!”

Bất chợt, ánh mắt Lâm Lăng, quét về phía ba người Bạch Lân, La Hán, Dương Võ phân phó nói: “Điều động bộ phận binh lực, bắt đầu từ ngay mai, hiệp trợ nhóm chiến sĩ Cuồng dọn sạch tất cả vật cản đường ở ngoài khu vực thành bắc, nối thẳng đến vìa ngoài của núi

Nghe vậy, Bạch Lân nghi hoặc nói: “Lãnh chủ, ngài đây là muốn tu sửa con đường sao?”

Lâm Lăng lắc đầu, thản nhiên nói: “Mở rộng khu vực thành trì, lấy nơi đó làm phạm vi.”

“Với lại, ta thanh minh lại một lần nữa, chiến sĩ Cuồng tộc là quân đội trực thuộc của ta về sau nếu ai còn cố tình dè bỉu hay nhục mạ, tất lấy quân quy ra xử trí, nghiêm trị không tha.”

Nói xong, giọng nói Lâm Lăng đột nhiên lạnh lẽo, trong giọng nói lạnh băng lộ ra sự uy nghiêm không thể cãi lại.

“Rõ.”

Trong thoáng chốc, đông đảo quân lính lập tức khom mình hành lễ, không người nào dám chống lại mệnh lệnh của Lâm Lăng mà phát ra nửa tiếng phản bác nào.

Nhìn thấy tận mắt sự thay đổi của các chiến sĩ Cuồng, bọn họ đã hoàn toàn yên tâm rồi.

Nếu không, cùng làm việc với một kẻ điên phát bệnh, trong lòng ai cũng đều run sợ.

“Lãnh chủ đại nhân uy tín, quả nhiên lợi hại.”

Nhìn thân hình uy phong lẫm liệt ở trên không, Cuồng Thiết cùng mấy ngàn chiến sĩ Cuồng, ánh mắt đều vui vẻ, trên mặt tràn ngập sự kính trọng.

“Con bà nó, cái tên khốn nào dám đóng cửa thành lại vậy, mau mở ra cho ta, xếp hàng hoan nghênh các huynh đệ Cuồng tộc nào!!”

La Hán cố ý thể hiện ở trước mặt Lâm Lăng, lập tức rất nhiệt tình mà quát lớn.

“Ken két——!”

Ngay sau đó, cửa thành kim loại lớn vang lên tiếng mở cửa, chậm rãi mở ra một lần nữa.

La Hán là tướng lãnh phòng thủ của thành phố, lập tức mang theo binh lính phòng thủ của thành đi ra ngoài cửa.

Đám lính nhanh chóng xếp thành hai hàng, eo thẳng, lưng cao ngay ngắn xếp hàng hoan nghênh.

Đối mặt với nghi thức hoan nghênh có vẻ ‘long trọng’ này, nhóm chiến sĩ Cuồng, hơi sửng sốt, sững người có cảm giác kinh ngạc khi được đối đãi nhiệt tình.

Trước đây, Cuồng tộc của bọn họ, cho dù đi đến đâu, đều sẽ như là ôn dịch vậy, chịu đủ sự đuổi đánh cùng bài xích.

Nào có giống giờ phút này, được người ta hoan nghênh như thế!

“Đa tạ.”

Lập tức, toàn thể chiến sĩ Cuồng tộc dưới sự đi đầu của Cuồng thiết, đều nắm tay thành quyền hành lễ.

Biểu cảm của đám người La Hán hơi rùng mình, cũng đáp lại bằng quân lễ.

Nhìn hai bên có một màn hòa hợp như vậy, Lâm Lăng thầm gật đầu.

Dựa theo kế hoạch lúc trước, việc hòa hoãn được quan hệ của binh dân trong thành cùng với Cuồng tộc xem như đã thành công bước đầu.

Tiếp sau đó, là công tác xây dựng thành trì.

“Các nguơi cứ đi vào bên trong tạm nghỉ một đêm trước, ngày mai hẵng làm việc.”

Bạch Lân đi đến trước mặt Cuồng Thiết, thái độ khách khí mỉm cười, nói.

“Không cần đâu, đưa công cụ cho chúng tôi, bây giờ liền có thể làm ngay được.”

Cuồng Thiết nhếch miệng cười, không ủ rũ chút nào.

Lúc này hắn, đang ở trong trạng thái cuồng hóa, cơ bắp trên người nổi lên, tràn ngập cảm giác mạnh mẽ vô cùng.

Nhóm người chiến sĩ Cuồng, cũng đều cuốn tay áo lên, vui vẻ đồng ý, nhiệt tình vô cùng.

Nhìn những chiến sĩ Cuồng tinh lực dồi dào như vậy, vẻ mặt của đám người Bạch Lân ngay tức khắc đều ngạc nhiên.

“Ha ha, nếu các huynh đệ Cuồng tộc đều nhiệt tình như vậy thì chúng ta cũng không thể bị xem thường được.”

Trên mặt La Hán dâng lên một ý chí hừng hực, trầm cười nói: “Nào các huynh đệ, cùng nhau làm việc!”

“Cùng nhau làm việc.”

Trong lúc nhất thời, đông đảo bính lính ở đây đều có cảm xúc mãnh liệt, không thể nghi ngờ là đều bị khơi nguồn, tất cả đều bắt đầu bận rộn.

Mà tin tức Lâm Lăng thu phục được Cuồng tộc truyền vào trong thành, ngay tức khắc tạo ra cơn chấn động không nhỏ.

Cho dù là cửa hàng, tửu lâu, hay là nhà dân, dường như khắp các nẻo đường, đều nghi ngờ về việc này, luôn đi đến nhìn các chiến sĩ Cuồng tộc.

Lúc phát hiện đúng thật là nhóm các chiến sĩ Cuồng không có nổi điên tấn công mọi người nữa bọn họ mới xóa đi cái ấn tượng không tốt của Cuồng tộc trong dĩ vãng.

Mà những khu chợ cửa hàng ở Lãnh Địa Hỗn Loạn đó, vì muốn lấy lòng vị lãnh chủ Lâm Lăng, mà đa số đều tự móc tiền túi ra, tích cực hiến cho vật tư.

Ý muốn thể hiện là trong kế hoạch xây thành này, mình cũng góp phần công trong đó.

Ở trong mắt nhìn của thương nhân, thực ra bọn họ đã sớm nhìn trúng miếng đất đó rồi, cũng chuẩn bị tiềm lực để phát triển.

Bởi vì Lãnh Địa Hỗn Loạn là biên giới trung gian với vương triều Long Phi, đế quốc Tinh Vũ, cùng với vương triều Đại Viêm. Là nơi đầu mối then chốt của ba quốc gia này, nếu như có thể khai thông tuyến kinh tế sản xuất các loại ngành ở đây, tất nhiên sẽ có tiềm lực vô cùng lớn.

……

Năm ngày sau, từ thành ngoại ô phía bắc cho đến khu vực núi Thiên Viêm, tất cả đá lớn, cỏ dại, cây cối, dường như đều được dọn sạch, hơn nữa mặt đất cũng được san bằng. Nếu kiếm trước xây thành, tài lực tiêu hao như vậy, tất nhiên cực kì khổng lồ. May mà nhân lực trước mắt, chỉ cần cơm no ba bữa, không cần phí lao động. Nó khiến Lâm Lăng tiết kiệm được kha khá. Nhưng, tuy rằng nhân lực nhiều, nhưng kiểu hình kiến trúc xây thành kiểu vầy, yêu cầu phải có thêm kiến trúc sư.

Đối với điều này, Lâm Lăng sớm đã có kế hoạch, cho nên sáng sớm hôm nay, đi với Vạn Long Các. Thời gian trước hắn có dò hỏi được, cô gái Đường Diệp Đồng bán đấu giá lần trước, thân phận thật sự là thiên kim của ông chủ cửa hàng Vạn Long. Với sự ảnh hưởng của cửa hàng Vạn Long đối với thị trường, đều có nguồn nhân mạch với cách ngành nghề khác. Nếu có thể dùng mối quan hệ với Đường Diệp Đồng, để tìm được vài kiến trúc sư kỹ thuật cao siêu, chắc cũng không khó lắm.

Lâm Lăng vừa bước vào cửa lớn của Vạn Long, đột nhiên có một bóng hình xinh đẹp màu đỏ đi ra nghênh đón.

Nàng ta là Đường Diệp Đồng.

Trên mặt nàng hôm nay được trang điểm nhẹ nhàng, trên dung nhan mỹ lệ, lộ ra vẻ quyến rũ.

“Là ngươi à…..”

Ánh mắt Đường Diệp Đồng hơi ngưng lại, liếc mắt một cái liền nhận ra cách ăn mặc của Lâm Lăng, ngay tức khắc gương mặt xinh đẹp dâng lên một vẻ bất ngờ.

Từ sau đêm hội đấu giá đó, thành phố Hỗn Loạn như là thay đổi hoàn toàn, bang chủ của bang hội đó chuyên gϊếŧ hại người vô tội. Sau đó thế lực của ba bang hội, lại liên thủ với nhau, hoàn toàn thống trị Lãnh Địa Hỗn Loạn. Nếu nói, không có một người nào đứng ở phía sau giật dây tất cả điều này, Đường Diệp Đồng hoàn toàn không tin.Mà cao thủ phía sau bức màn kia, dưới con mắt của Đường Diệp Đồng, xem ra chính là người đàn ông thần bí tên “Lan Lăng Vương” này.

“Thật trùng hợp quá, chúng ta lại gặp mặt rồi.”

Lâm Lăng cười nhẹ, chủ động nói: “Không mời ta vào trong à?”

Nghe vậy, Đường Diệp Đồng hơi giật mình, mới vừa rồi nhớ tới lần gặp mặt khi ấy, Lâm Lăng từng nói qua có cơ hội sẽ tìm mình bàn chuyện hợp tác.

“Mời vào.”

Đường Diệp Đồng hơi hơi mỉm cười, ngôn từ cử chỉ tự nhiên hào phóng. Sau đó Đường Diệp Đồng đưa Lâm Lăng lên lầu 3.

Lúc đi đến cầu thang, Lâm Lăng nhìn theo dáng người yểu điệu dẫn đường phía trước, trong lòng không khỏi mơ màng. Dáng người kia vô cùng gợi cảm, phác họa lên một đường cong hình chữ S hoàn mỹ, dùng từ ‘vưu vật’ hình dung quả là xứng đáng.

Lầu 3 là phòng dành cho khách quý.

Lâm Hạo cùng Đường Diệp Đồng ngồi đối diện.

“Ta nhớ rõ lần trước, ngươi cùng ta nói qua chuyện hợp tác, xin hỏi ngươi có chuyện làm ăn tốt nào đây?”

Đường Diệp Đồng là người thừa kế của cửa hàng cá sấu khổng lồ, hiển nhiên giao tiếp rất thuần thục, liền trực tiếp vào vấn đề.

“Việc làm ăn, sau này chúng ta có cơ hội lại bàn sau.”

Nhưng, Lâm Lăng nói thẳng luôn, chặt đứng đề tài của Đường Diệp Đồng.

“Lần này đến đây, mục đích chủ yếu của ta là muốn nhờ Đường tiểu thư hỗ trợ một chút, tiến cử vài kiến trúc sư đến Lãnh Địa Hỗn Loạn.”

Lâm Lăng cười nhẹ nói: “Chỉ cần bọn họ nguyện ý, về phương diện thù lao, ta có thể trả gấp hai lần so với giá thị trường.”

Nghe được lời này, Đường Diệp Đồng hơi hơi kinh ngạc.

Đối với phương thức bàn chuyện khác người này của Lâm Lăng, hiển nhiên trước giờ nàng ta chưa từng tiếp xúc lần nào.

“Việc này, ta có thể giúp.”

Đường Diệp Đồng im lặng một lúc, sau đó sảng khoái gật đầu.

“Nhưng, ta muốn biết ngươi có ý tưởng nào trên thương trường, có muốn đầu tư vào cửa hàng Vạn Long của chúng ta không?”

Nhìn ra được, Đường Diệp Đồng đúng là có cách nói chuyện, muốn nhân cơ hội này kéo Lâm Lăng về.

“Chuyển phát nhanh, tiệm lẩu, bách hóa siêu thị……”

Lâm Lăng khẽ cong lông mày, tùy ý nói ra mấy ngành sản xuất truyền thống đứng đầu bảng ở kiếp trước, cũng đại khái nói ra một số khái niệm kinh doanh.

Các ngành sản xuất đó, tuy ở kiếp trước đang ở trạng thái bão hòa. Nhưng ở đại lục Thương Khung này, một khi mở rộng, tất sẽ có cơ hội làm ăn lớn.

Nghe xong những lời Lâm Lăng nói, trước mắt Đường Diệp Đồng sáng ngời, trên đôi mắt đẹp tràn ngập kích động.

Cách thức kinh doanh mới lạ như vậy, dù nàng ta đã đi theo phu phân trên đường làm ăn nhiều như vậy, nhưng cũng chưa từng nghe thấy bao giờ, dường như thấy được một mảnh đất mới ở thế giới khác.

Trong thoáng chốc, ánh mắt Đường Diệp Đồng nhìn về phía Lâm Lăng có sự thay đổi rõ ràng.

“Lãnh chủ Lan Lăng Vương, chuyện về kiến trúc sư, ngươi cứ yên tâm, nội trong hai ngày ta sẽ đưa người đến cho ngươi.”

Đường Diệp Đồng hít sâu một hơi, ngực hơi phập phồng, cố gắng áp chế mong muốn kí kết hiệp nghị hợp tác cùng Lâm Lăng.

Nàng ta là một người thông minh, là người có thể vừa đấm vừa xoa. Nhưng Lâm Lăng trước mặt, lại khiến nàng ta mơ hồ cảm thấy, căn bản không bị mình quay mòng mòng được. Nếu như quá ép bức hắn, chỉ sợ sẽ phản tác dụng.

“Ừm, vậy ta chờ tin tốt của ngươi.”

Tiền bạc của hắn hiện giờ, phần lớn là dùng để xây thành, nên đầu vô cùng căng thẳng.

Mà vì đảm bảo chuyện mỏ đá Linh Dương không bị lộ ra bên ngoài, chỉ có thể chờ sau khi kiến trúc sư vào thành, dùng cuộc khởi công quy mô lớn này qua mắt, rồi tiến thành khai thác. Cho nên, Lâm Lăng cần làm lại nghề thích khách một lần nữa, nhanh chóng kiếm về một chút tiền vận chuyển.

Một lát say, Lâm lăng trở lại phủ thành chủ, triệu Bạch Lân tổng quản tới.

“Chuyện ở hắc điếm, tiến triển như thế nào rồi.”

Lâm Lăng dò hỏi.

“Hồi bẩm lãnh chủ, đã dựa theo phân phó của ngài, chính thức khai trương trên đoạn đường phồn hoa ở trong thành rồi.”

Bạch Lân lập tức cung kính trả lời: “Hơn nữa, vừa mới mở cửa, đã có người lên đơn ở trong tiệm ta rồi ạ.”

Vừa nói chuyện, trên mặt Bạch Lân thoáng hiện sự hoang mang.

Mở rộng thành trì, hắn ta có thể lí giải được dã tâm to lớn của chủ nhân, nhưng cái hắc điếm kia thì hắn trước sau không thể hiểu nổi.

Bởi vì, việc làm ăn kinh doanh của hắc điếm đều không phải buôn bán vật phẩm như bình thường, mà là cửa hàng sát thủ khiến người nghe biến sắc.

Loại cửa hàng như vậy, tuy lợi nhuận cực cao, nhưng vấn đề là bây giờ phía trên họ hoàn toàn không có một tổ chức sát thủ nào, nếu thuê ở bên ngoài về, rồi đứng giữa kiếm chút chênh lệch giá cả, căn bản là không được bao nhiêu.

“Hử? Đã có đơn đặt hàng nhanh như vậy rồi sao, lấy tư liệu lại đây ta xem xem.”

Trong lòng Lâm Lăng khẽ xao động, lập tức thúc giục nói.

Loại làm ăn vừa khai trương đã có đơn đầu tiên thế này, thật khiến hắn có chút vui sướиɠ.