Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 110: Thiên tài mới và cũ

“Hô hô hô ——!”

Sau khi lỗ đen đột nhiên xuất hiện thì nước trong suối Hàn Linh lập tức gợn sóng mãnh liệt.

Ngay sau đó, mặt nước giống như bị cái gì đó hút đi, hình thành cơn sóng dạng lốc xoáy, điên cuồng mà càn quét từ bốn phương tám hướng về phía Lâm Lăng.

Với khí thế đó, đổi lại là chiến sĩ cấp 4 tầm thường thì có lẽ đã sợ tới mức bỏ trốn mất dạng ngay lập tức. Nhưng Lâm Lăng thấy vậy thì trên mặt lại càng lộ ra sự phấn khởi, bởi vì linh khí ẩn chứa trong dòng nước này lại là thuốc bổ tốt nhất dành cho linh mạch trong cơ thể hắn!

Oanh ——!

Chỉ thoáng chốc, lỗ đen chợt phát ra một lực cắn nuốt hung hãn đến cực đoan.

Linh khí lạnh lẽo xung quanh trực tiếp lấy tốc độ kinh người, gào thét tràn thẳng vào lỗ đen, sau đó rót vào trong cơ thể Lâm Lăng.

Bị số lượng hàn khí khổng lồ như thế đánh sâu vào, dù là võ giả chiến sĩ cấp 5 trở lên cũng khó mà chịu nổi!

Nếu là ở hình dạng thân thể nhân loại lúc trước, có lẽ mạch máu và kinh mạch trong thân thể Lâm Lăng sẽ bị đông lạnh đến cứng lại ngay tại chỗ. Nhưng lúc này, hắn đã biến thân thành chiến sĩ Long Ma nên rất tự tin có thể dùng cách này để dẫn hàn khí vào thân thể.

Sau đó, trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động, lỗ đen cắn nuốt lập tức nhanh chóng mấp máy. Dưới loại mấp máy này, hàn khí thô bạo ẩn chứa trong đó trực tiếp bị lỗ đen tiêu hóa sạch sẽ.

Cuối cùng, năng lượng tràn vào cơ thể Lâm Lăng lại là linh lực thiên địa tinh khiết nhất!

Mà trong lúc điên cuồng hấp thu, luồng linh lực mát lạnh kia cũng đang không ngừng rèn luyện xương cốt, cơ bắp và mỗi một tế bào trên cơ thể Lâm Lăng.

Lâm Lăng có thể cảm ứng được thân thể mình đang dần dần mạnh lên dưới sự tẩy rửa rèn luyện này. Cảm giác cứ như một khối ngọc thô bị chậm rãi mài giũa thành viên ngọc tuyệt đẹp!

Ba canh giờ trôi qua, Lâm Lăng vẫn không dao động.

Rầm rầm!!

Trong suối Hàn Linh, trên mặt nước kích động gợn sóng, từng luồng linh khí lạnh buốt mênh mông cũng theo đó mà sôi trào.

Lỗ đen cắn nuốt lại như cái động không đáy, tham lam hấp thu tất cả. Dưới sự khống chế của Lâm Lăng, những năng lượng lạnh giá thô bạo kia hóa thành từng luồng linh lực tinh khiết rồi tràn thẳng vào thân thể hắn.

Mà nhờ cách rót linh lực này, bốn linh mạch trong cơ thể Lâm Lăng cũng đang dần dần trở nên tràn đầy, thậm chí thể tích mỗi linh mạch cũng vì thế mà mở rộng, bắt đầu trở nên thô và cứng cỏi hơn...

Lúc này, hai chấp sự bên ngoài thấy Lâm Lăng còn chưa có dấu hiệu đi ra thì đều giật mình.

“Thằng nhãi kia không chỉ chịu được hai canh giờ, hơn nữa hiện tại đã qua ba canh giờ mà còn chưa tính đi ra!” Nam chấp sự viên nhịn không được thầm nuốt một ngụm nước bọt, trên mặt dâng lên một chút kinh dị.

Nhớ tới những lời nói lúc nãy của mình đối với Lâm Lăng, hắn ta không khỏi có cảm giác tự vả vào mặt mình.

“Chậc chậc, quả nhiên võ giả có thiên phú tu luyện chung cực không giống người thường.”

Nhìn quầng sáng ở khu vực suối Hàn Linh, ánh mắt nữ chấp sự lập loè, vẻ mặt si mê mà kinh ngạc cảm thán: “Sư đệ Lâm Lăng thật là quá lợi hại.”

Lúc này, ba viện sinh trẻ tuổi mặc đồng phục năm nhất đi tới.

“Sư tỷ, chúng ta tới nữa đây, lần này giúp chúng ta mở ra thử nghiệm một canh giờ.” Khi đi đến gần đó, một thanh niên trong đó tràn đầy tự tin mà nói.

Lần trước bọn họ chỉ có thể kiên trì nửa canh giờ ở suối Hàn Linh. Nhưng khoảng thời gian tu luyện gần đây giúp thực lực của họ tăng trưởng rõ rệt, cảm thấy mình có thể chịu thêm một thời gian.

“Các ngươi phải đợi một hồi, bởi vì hiện tại suối Hàn Linh đang có người sử dụng.”

Nữ chấp sự quay đầu nhìn bọn họ, mỉm cười và nói.

“À, không thành vấn đề, xin hỏi còn phải đợi bao lâu?” Ba người gật đầu, cũng hiểu quy tắc xếp hàng chờ đợi.

“Không rõ lắm, bởi vì lần thử nghiệm này cũng không hạn chế thời gian.” Nữ chấp sự viên cười nhạt trả lời, thật ra nàng cũng không ngờ Lâm Lăng có thể kiên trì trong suối Hàn Linh đến bây giờ.

“Hả? Là không hạn chế thời gian sao?” Nghe vậy, ba người hơi kinh ngạc, người đứng chính giữa nhịn không được tò mò hỏi: “Sư tỷ, hiện tại người bên trong là ai?”

“Hắn tên là Lâm Lăng, chắc các ngươi cũng quen biết.” Khóe môi nữ chấp sự nhếch lên, lộ ra một ý cười hàm ý sâu xa.

“Gì?”

“Sư tỷ nói người kia là Lâm Lăng?”

“Lâm Lăng đang tu luyện ở suối Hàn Linh? Cũng quá trùng hợp!”

Vừa nghe là Lâm Lăng thì sắc mặt bọn họ lập tức thay đổi, cảm thấy chấn động.

Lần trước khi Lâm Lăng thử nghiệm ở đài Huyễn Sát đã trực tiếp trở nên nổi tiếng, vọt tới vị trí đứng đầu bảng trên Bài Danh Thạch.

Chẳng lẽ lần này lại sáng tạo ra kỳ tích gì?!

Nghĩ vậy, vẻ mặt ba viện sinh năm nhất lập tức vô cùng kích động.

“Mau mau truyền tin tức này ra đi.”

Cho nên ngay lập tức, ba người vội vàng lấy ra bùa truyền âm, nhanh chóng truyền lại chuyện Lâm Lăng đang tu luyện tại đây cho những người quen biết.

Cứ như vậy, một truyền mười, mười truyền trăm...

Chỉ trong thời gian ngắn ngủn mà đa số viện sinh học viện Thiên Diễn đều đã biết được việc này.

Trong nhất thời, sân tu luyện suối Hàn Linh vốn thưa thớt bóng người lập tức trở nên náo nhiệt. Hơn nữa sự náo nhiệt này chỉ mới là bắt đầu thôi. Rất nhanh, những viện sinh niên cấp cao hơn cũng nghe được tiếng gió rồi lục tục chạy tới.

Bọn họ rất tò mò về tân sinh gần đây giống như hắc mã (1) đột nhiên lao ra ngang trời này.

(1) Hắc mã là những con ngựa đen, thô kệch, không ai thèm để ý tới, nhưng con ngựa đó sẽ không ngừng chạy và luôn luôn khiến mọi người ngạc nhiên với khả năng của nó. Ý chỉ những người vốn không được coi trọng lại đột nhiên lao lên dẫn đầu.

Lần này họ tới, hiển nhiên là muốn chính mắt nhìn thấy Lâm Lăng có thực sự lợi hại giống trong lời đồn không?

Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát mà khu vực bên ngoài suối Hàn Linh bị dòng người bao phủ đến mức chật như nêm cối. Những bóng người chi chít, số lượng khủng bố đến lạ thường này còn náo nhiệt hơn cuộc thi lên cấp được tổ chức mỗi năm một lần.

Thậm chí ngay cả Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cũng đến đây xem, trong đó còn bao gồm tai mắt của các thế lực khắp nơi.

“Nghe nói Lâm Lăng đã ở lại trong suối Hàn Linh năm canh giờ, thật sự quá ghê gớm.”

“Năm canh giờ đã là gì chứ, dựa theo ghi chép trước kia, năm trước Bạch Vũ Triết đã đạt tới mười canh giờ!”

“Đúng vậy, hiện tại Bạch Vũ Triết là viện sinh năm ba, nghe nói tu vi của hắn vừa đột phá chiến sĩ cấp 6, ngay cả những viện sinh năm tư nhìn thấy hắn cũng phải kiêng dè ba phần.”

“Đáng tiếc Bạch Vũ Triết cũng chưa từng đến đài Huyễn Sát thử nghiệm, bằng không thành tích của hắn chắc chắn có thể ganh đua cao thấp với Lâm Lăng.”

Trong đám người, sau khi có người nhắc tới cái tên ‘Bạch Vũ Triết’ thì mọi người lập tức trở nên tưng bừng. Ngay lập tức, hơn phân nửa đề tài đều xoay quanh hắn ta, thậm chí cảm thấy Lâm Lăng có thể đứng đầu bảng trên đài Huyễn Sát là vì Bạch Vũ Triết không tới thử nghiệm.

Bởi vì hiện giờ Bạch Vũ Triết chính là thiên tài được học viện Thiên Diễn công nhận.

Ở phương diện chiến lực, nếu hắn đánh với người cùng cảnh giới trong cuộc thi lên cấp thì luôn giành được chức vô địch.

Thậm chí vào cuộc thi lên cấp hai năm trước, khi Bạch Vũ Triết còn là viện sinh năm hai thì đã dám khiêu chiến với quán quân năm ba.

Hai bên, một người là chiến sĩ cấp 5, một kẻ là chiến sĩ cấp 6. Trận so đấu đó rất xuất sắc, thật đáng để thưởng thức.

Cuối cùng, Bạch Vũ Triết tu vi yếu hơn mà trực tiếp vượt cấp đánh bại đối phương, làm chấn động cả viện!

Cũng từ đó về sau, Bạch Vũ Triết đã tiến vào trạng thái tiềm tu (2), không thể hiện sức mạnh nữa, trở nên rất kín tiếng.

(2) Âm thầm tu luyện, kín tiếng không phô trương.

Có lẽ trong mắt hắn ta, trong học viện Thiên Diễn đã không còn viện sinh nào làm hắn cảm thấy hứng thú.

Bởi vì, hiện giờ quán quân năm ba lúc trước bị hắn đánh bại đã lên đến năm tư.

Nói cách khác, hiện tại tuy Bạch Vũ Triết cũng lên đến năm ba, nhưng khi đơn đả độc đấu thì toàn bộ viện sinh năm tư đều không phải đối thủ của hắn.

Vèo ——!

Mà trong lúc mọi người ở đây bàn tán, một tiếng gió đột nhiên bay vυ't đến từ phía chân trời đằng sau, họ lập tức cảm thấy ớn lạnh trong lòng, sôi nổi quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy nơi đó có một ánh sáng trắng lộng lẫy giống như sao băng cắt ngang qua bầu trời, đột nhiên lao ngang qua không trung đến đây.

Gần như chỉ trong chớp mắt, ánh sáng trắng kia đã xuất hiện trên đầu mọi người. Ngay ngay lập tức, từng ánh mắt ngạc nhiên đều tập trung vào bóng trắng trên đầu.

“Hả?!”

Mọi người tập trung nhìn vào, lúc này mới kinh ngạc phát hiện, bóng trắng đó rõ ràng là một con đại bàng to lớn toàn thân trắng như tuyết, cực kỳ oai phong.

Hai cánh của nó rất thật lớn, lúc vỗ sẽ mang theo tiếng gió rít, khí thế làm người ta sợ hãi.

“Trên con đại bàng có người.”

Sau đó, ánh mắt mọi người lập tức chuyển qua bóng người trên lưng đại bàng.

Người nọ mặc một chiếc áo trắng, mày kiếm mắt sáng, tóc dài phấp phới theo làn gió, trong mắt hiện ra sự lạnh lẽo cao ngạo.

Khí chất này thật sự rất tiêu soái, rất xuất trần.

“Người này là... Bạch Vũ Triết!”

Nhìn thanh niên áo trắng trên con đại bàng, trừ tân sinh năm nhất ra thì những lão sinh từ năm hai trở lên liếc một cái đã nhận ra hắn ta.

Trong nhất thời, mọi người lập tức kinh ngạc không thôi.

“Bạch Vũ Triết vừa xuất hiện thì dù thiên phú của Lâm Lăng mạnh đến đâu, cũng chỉ là một tay mơ mà thôi.”

Thậm chí những lão sinh đó còn có cảm giác nở mày nở mặt, vì thế ánh mắt trở nên sáng quắc. Bởi vì sau khi những tân sinh này nhập học, đã xuất hiện không ít ngôi sao mới, các lão sinh bọn họ vẫn luôn bị chèn ép.

Giống như lớp pháp thuật có Tần Vũ thiên phú tu luyện Thiên giai, hoặc là đám người trong lớp chiến sĩ như Lôi Mông, Cổ Vân Nhạc đều có tư chất võ đạo thật tốt.

Đặc biệt là thiên tài chung cực Lâm Lăng này, hắn trực tiếp đoạt hết nổi bật vào ngày sát hạch tuyển nhận bằng tấm bia đá, giành đi hết số đan dược khen thưởng của ba người đứng đầu trong cuộc lên cấp của năm hai.

Đương nhiên, tuy xong việc viện trưởng lại phát phần thưởng thứ hạng tương ứng cho bọn họ, nhưng họ luôn canh cánh trong lòng vì chuyện đó, muốn tìm cơ hội đòi lại thể diện.

Nhưng chiến tích lần trước của Lâm Lăng ở đài Huyễn Sát đã hoàn toàn đánh nát ý đồ của họ.

Cho nên lúc này, khi nhìn thấy Bạch Vũ Triết hiện thân thì các lão sinh ở đây đều chuyển hy vọng đòi lại mặt mũi lên người hắn ta.

Trên con đại bàng to lớn đó, Bạch Vũ Triết đứng ngạo nghễ, đưa ánh mắt lạnh nhạt như nước nhìn xuống rất nhiều bóng người phía dưới, thể hiện ra khí thế như nhìn xuống cả thiên hạ.

Sau đó hắn ta chuyển ánh mắt đi, nhìn về phía quầng sáng nằm sâu trong sân tu luyện, nơi đó chính là khu vực phong tỏa của suối Hàn Linh.

Mà người tu luyện trong đó cũng là đối tượng trọng điểm lần này hắn ta cố ý tới để chú ý.

Hắn rất chờ mong, trong năm cuối cùng ở học viện, có thể xuất hiện thiên tài làm hắn bốc cháy ý chí chiến đấu, nếu không thì thật sự quá đơn điệu nhạt nhẽo.

“Chậc chậc, điệu bộ này thật sự là nổi bật. Quả nhiên những lời đồn bên ngoài đều là giả.” Tần Vũ đánh giá Bạch Vũ Triết đứng phía trên một hồi, đó là thu ánh mắt lại, không để bụng mà cười nhẹ và nói.

“Đúng vậy, đã tới rồi mà còn đứng trên lưng chim giả bộ ngầu.” Cổ Vân Nhạc vươn một ngón tay ra móc móc lỗ mũi, lẩm bẩm nói: “Nếu đổi lại là ta, làm vậy cũng cảm giác ngại ngùng.”

Nghe hai người nói thế, Lôi Mông bên cạnh không khỏi nhếch miệng cười, lại không lên tiếng phản bác.

Thật ra trước đó ba người bọn họ cũng từng tới suối Hàn Linh tu luyện. Nếu không phải cố ý kiềm chế thì hoàn toàn có thể ngâm mười canh giờ.

Cho nên, trừ chênh lệch ở phương diện tu vi ra, bọn họ căn bản không xem thiên tài Bạch Vũ Triết này ra gì.

“Các ngươi thôi đi, thật ra Bạch Vũ Triết rất lợi hại, Tứ ca của ta từng nói, nếu đơn đả độc đấu thì có lẽ Tứ ca cũng không phải đối thủ của hắn.” Nhìn thấy Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc khịt mũi coi thường như vậy, hiển nhiên Viêm Tâm Nguyệt cũng không đồng ý, cố ý lên tiếng nhắc nhở.

“Ngũ muội, ngươi nói vậy là không đúng rồi nhé.” Tần Vũ lập tức lắc lắc ngón tay, phản bác: “Viêm Thần đánh không lại hắn, nhưng không có nghĩa là chúng ta đánh không lại.”

“Đúng vậy, dù là ai trong bốn huynh đệ chúng ta cũng có thể cho hắn biết cái gì là sóng sau xô sóng trước.” Cổ Vân Nhạc ngẩng đầu lên, cười nham nhở phụ họa.

Không thể không nói, tính cách hắn ta và Tần Vũ bông đùa giống hệt nhau, lúc nói chuyện cũng rất ăn ý, luôn phụ họa cho đối phương.

“Được rồi được rồi được rồi, chỉ các ngươi ghê gớm thôi, còn những người khác bình thường được chưa.” Viêm Tâm Nguyệt buồn cười, cũng không cãi lại bọn người Tần Vũ vì một người ngoài.

“Hả? Tâm Nguyệt công chúa!”

Mà lúc này, khóe mắt Bạch Vũ Triết đang đứng trên không trung đột nhiên nhìn thấy bóng hình xinh đẹp yểu điệu của Viêm Tâm Nguyệt, trong mắt lập tức dâng lên một tia nóng bỏng.

Ngay lập tức, hắn ta trực tiếp nhảy xuống từ lưng đại bàng, đáp xuống mặt đất.

Đám người đứng ở vị trí hắn ta đáp xuống lập tức xôn xao tản ra. Dưới trường năng lượng sắc bén này, sắc mặt mọi người đều tỏ ra hơi kiêng kỵ, vội vàng tự giác dành ra một mảnh đất trống.

Bạch Vũ Triết cảm thấy rất hưởng thụ trước những ánh mắt kính sợ xung quanh, cảm thấy mình như một cường giả, hạc trong bầy gà.

“Tâm Nguyệt công chúa, lần trước từ biệt, cũng đã mấy tháng không gặp, gần đây nàng khỏe không?” Khi đi đến gần, Bạch Vũ Triết rất nhiệt tình chào hỏi.

Ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Viêm Tâm Nguyệt của hắn ta không hề che giấu tình cảm ái mộ.

“À, khá khỏe.” Viêm Tâm Nguyệt hơi nhấp môi đỏ, lời nói vừa không quá thân cận, cũng không có vẻ thất lễ.

Viêm Tâm Nguyệt nắm chắc chừng mực quan hệ giữa hai người rất thích đáng.

“Ngũ muội, thì ra các ngươi quen biết à?” Nhìn thấy Bạch Vũ Triết đột nhiên đến đây chào hỏi, Tần Vũ nhướng mày, kinh ngạc hỏi.

“Mấy tháng trước, đại ca từng mời ta tham gia một buổi yến hội, có gặp hắn một lần.” Viêm Tâm Nguyệt gật đầu và nói.

Nghe vậy, độ cao đôi mày đang nhướng lên của Tần Vũ cũng không khỏi tăng thêm vài phần. Hắn như đoán được cái gì, lập tức cười lạnh trong lòng một tiếng.

Đại hoàng tử này vì mượn sức nhân tài mà chuyện gì cũng làm ra được, cả hoàng muội của mình mà hắn cũng có thể lợi dụng để trao đổi quyền thế!

Thật là tên cặn bã!

Bên cạnh, Bạch Vũ Triết vẫn dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào Viêm Tâm Nguyệt. Chỉ cần hắn ta tạo mối quan hệ tốt với Đại hoàng tử thì chắc chắn sẽ được hưởng lợi ích, hắn ta ôm quyết tâm nhất định phải chiếm được công chúa Viêm Tâm Nguyệt xinh đẹp này!